
ư vậy khiến anh mất rất nhiều sức, hốc mắt màu đen trên gương mặt trắng của anh càng thêm nổi bật
Cô có chút đau lòng, đưa tay muốn vuốt mắt anh:" thật xin lỗi, em về sau sẽ không bao giờ nghi ngờ anh, còn nữa, em yêu anh, A Chấn, em thật sự rất yêu anh". Cô nhỏ giọng nói, bày tỏ tình cảm của mình với anh, khi đối mặt với anh cô không có dũng khí để nói ra, chỉ có lúc khi anh ngủ, khi ấy cô mới có một chút dũng khí nho nhỏ để mở miệng
Cô nở một nụ cười ngọt ngào hoàn toàn không có phát hiện, khi cô nói lời yêu thì tim người đàn ông bên cạnh đột nhiên gia tốc, cho đến khi tay cô bị nắm, cô mới kinh ngạc nhìn anh mở mắt, nhìn ánh mắt trong trẻo, một chút buồn ngủ cũng không có, cô mới phát hiện, lúc nãy anh giả bộ ngủ
Vừa nghĩ tới lời của mình nói ra bị anh nghe được, mặt của cô nhanh chóng ửng đỏ, vừa xấu hổ, vừa lúng túng rũ mắt xuống, không dám nhìn về phía anh
Rốt cuộc cũng được nghe chính miệng cô nói ra lời yêu thương với mình, anh làm sao có thể để cô như vậy:" Mật nhi, nói lại lần nữa". Ngón tay dài nâng gương mặt cô lên, muốn cô nhìn vào mắt anh, nhìn vào anh:" Lại một lần nữa". Mặt của cô, càng nóng, hơn nữa không chỉ có mặt của cô mà cả thân thể cô cũng nhiễm hồng, nhìn là thấy vô cùng ngon miệng, da mặt cô thật mỏng, anh buồn cười nhìn cô
" Mật nhi, em không phải cho rằng, sau chuyện lần này em nợ anh sao?" anh biết rõ tính tình của cô, chỉ là cô phạm lỗi, cô sẽ hết sức bù đắp lại, và sẽ không phản kháng
Anh vừa nói khiến cô dâng lên áy náy, khẽ cắn cắn môi, ngước mắt lên nhìn, anh không mang vẻ mặt lạnh lùng như ngày hôm qua mà nhìn cô nữa
Thật may là, mặc dù trên khuôn mặt anh không giống thường ngày nhẹ nhàng mà có thêm một chút xấu xa, nhưng ít nhất không phải là vẻ mặt lạnh lùng khiến cô run như cầy sấy ( nguyên văn a ~)
" A Chấn...". Cô từ từ mở miệng, cô trộm nhìn ahnh một cái, con mắt lại rũ xuống:" Thật xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa". Câu nói này vô cùng dễ nói, cho nên anh rất nhanh phản bác lại
" Không nghi ngờ nữa hả?" ngón tay dài nâng lên khuôn mặt đang cúi thấp, anh hỏi:" tin tưởng anh không phải vì đền bù hay chuộc lỗi, mà sống cùng với em sao?"
" ừm.". Cô chỉ không nghi ngờ anh bắt cá hai tay thôi, còn về chuyện này, nói thật ra là cô vẫn chưa tin, không phải không có lòng tin với anh, mà là đối với chính bản thân mình
" Vẫn chưa tin anh sao?". Giọng của anh, bỗng chốc lạnh đi mấy phần
Cô kinh hoàng mở mắt, nhìn cánh tay anh, rất sợ anh sẽ hất tay cô ra:" em..... Đó là bởi vì em không có lòng tin, bởi vì năm đó anh rõ ràng nói với em , anh không thích em, em vẫn luôn luôn thắc mắc, tại sao lần này em trở về, mọi chuyện lại không giống nhau, cho nên em mới nghĩ như vây,.......". Cô nhỏ giọng nói ra những lý do vẫn luôn làm cô lo lắng, rất chờ mong anh sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn
Thì ra đúng như lời Mạc Giải Ngữ nói, không đủ thẳng thắn sẽ chỉ làm cho họ có thêm nhiều hiểu lầm, cùng trở ngại, mà một khi có hiểu lầm sẽ nhanh chóng nảy sinh ra nhiều chuyện, và mọi chuyện có thể sẽ trở nên lớn hơn, thậm chí sẽ bùng phát mạnh mẽ
" Mật nhi, là năm đó anh hiểu lầm em, cho rằng người em thích là Vu Thiếu Dịch". Từ từ giải thích cho cô hiểu mọi chuyện hiểu lầm năm đó
" anh thấy em đưa thư tình cho cậu ấy, cho nên anh hiểu lầm". Cô cũng nhớ chuyện mình đưa thư giùm học tỷ cho Vu Thiếu Dịch:" Thư tình không phải là của em, là học tỷ......"". Cô chỉ bị ép buộc đưa cho Vu Thiếu Dịch
" Anh biết rồi". Ngay hôm sau, Vu Thiếu Dịch đã nói rõ cho anh biết
" Nhưng lúc đó, em hỏi anh có thích hay không. Là hỏi anh Vu Thiếu Dịch có thích em không, nên anh mới trả lời em "không thích", đó là đáp án của Vu Thiếu Dịch không phải là của anh"
Mật nhi áy náy muốn hỏi" vậy đáp án của anh là sao?". Cô vừa mong đợi vừa khẩn trương hỏi
" Em nghĩ xem, đáp án lúc đó của anh là gì, hay muốn biết đáp án của anh bây giờ ?". Anh hỏi ngược lại cô, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến anh có chút đau lòng
" Em..... Em muốn biết cả hai". Cô sợ sợ nhìn anh, không biết anh có thấy cô tham lam quá không
Đinh Chấn không hề cảm thấy cô có lòng tham , mà ngược lại anh muốn nói cho cô nghe:" Khi đó anh sẽ trả lời em" không biết"
" À?" cô ngây ngốc, nhìn anh không chớp mắt
Khẽ hôn một cái lên môi cô:" Bởi vì khi ấy anh chậm tiêu, anh chỉ cho rằng tình cảm của anh với em chỉ là tình cảm anh em, mà không phải là loại tình yêu nam nữ"
" Vậy sao anh lại.......".
" Mật nhi.....". Anh lại hôn cô, nụ hôn ngăn chặn vấn đề mà cô muốn hỏi
" nhưng sau khi mất đi em, anh mới biết rằng, anh thích em, Mật nhi, nhưng cái này cũng không phải là đáp án của anh"
Nghe được anh nói anh thích cô, trong lòng cô vô cùng kích động, giống như có thật nhiều con bươm bướm đang bay lượn qua lại trong lòng cô, nhưng anh nói" thích",nhưng đó không phải là đáp án, cô chần chờ, không biết có nên hỏi anh hay không
Thấy cô chần chừ, anh nhẹ nhàng hỏi:" Mật nhi, có phải em muốn biết đáp án bây giờ của anh không?"
Cô khẽ cắn môi:" Em có thể có lòng tham nhiều như vậy được sao?". Cô lo lắng hỏi ngư