
, bên kia Chu Quân không biết đã thay đổi người , vẫn nói không ngừng như cũ, “… . . Hắn yêu cầu lễ tang của mình phải tận lực đơn giản, tro cốt chỉ cần rắc xuống biển…” “Cao Đông Thành như thế nào ?” Tứ Phương kinh ngạc hỏi Chu Quân, mấy giờ trước còn đang tốt , sao giờ đã nói đế lễ tang ? Cao Đông Thành dừng một chút, ngữ khí cực kỳ bi ai, ” hai ngươi đi rồi, hắn liền đẩy tôi ra ngoài, sau đó từ trên cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống , chết ngay tại chỗ .” Tứ Phương kinh ngạc hỏi, “Hắn sao lại muốn làm như vậy?” Chu Quân thở dài một hơi, ” Thời điểm còn sống, hắn chưa bao giờ bị bệnh tật quật ngã , hắn vĩnh viễn duy trì sạch sẽ, gọn gàng , lạc quan, hắn không muốn để người khác coi thường hắn , nhưng mà vận mệnh buộc hắn đến bước này, hắn đã tuyệt vọng, ăn uống chỉ chờ chết, cho tới bây giờ cũng là phong cách của hắn.” Tứ Phương nhếch miệng, cũng có phần xúc động , nếu có lựa chọn tốt hơn, Cao Đông Thành chắc chắn sẽ không nhảy lầu, hắn nhất định chọn một phương thức để giữ thể diện, bởi vì đối diện với cái chết hắn ta lại không hề coi trọng. “Bây giờ còn ở bệnh viện chứ ?” Tứ Phương hỏi. “Vâng, Cao tiên sinh có để di thư cho Lại Văn, muốn cô ấy toàn quyền xử lý hậu sự của hắn.” “Tốt, bây giờ chúng ta sẽ qua .” Ngắt điện thoại, Tứ Phương ngồi xổm trước mặt Lại Văn, cầm chắt tay cô , “Đây là chính phương thức lựa chọn của hắn, em không cần quá đau lòng được không?” Lại Văn lắc đầu, “Làm sao có thể bất ngờ như vậy.” Tứ Phương ôm lấy cô , thấp giọng cùng cô nói, “Hắn có sự kiêu ngạo của mình, có suy nghĩ của mình, chúng ta cũng không thể hiểu hết được .” Lại Văn chua sót nói, “Đúng vậy, rất nhiều thời điểm chúng ta đều không hiểu hắn.” Tứ Phương cúi đầu dỗ cô ”Em đừng buồn , chúng ta lập tức sẽ đi Đông hải, hậu sự của hắn cần xử lý, anh sẽ giúp em .” Lại Văn ngẩng đầu vuốt ve mặt Tứ Phương, nước mắt chảy xuống , “Anh có để ý hay không?” Để ý cô vì người đàn ông khác mà rơi nước mắt, vì người đàn ông khác lo hậu sự. Tứ Phương hôn lên môi cô , “Yên tâm đi, anh cũng không phải là người không hiểu chuyện như vậy.” Anh kéo Lại Văn, “Chúng ta lập tức đi.” Bước qua phòng khách, Hạ Hữu Quân hỏi bọn họ ”Các con sao vậy ? Không ăn cơm sao ?” Tứ Phương đột nhiên nhớ tới Lại Văn còn chưa ăn cơm tối, cơ thể nhất định chống đỡ không được, anh vội vàng quay lại phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm lấy mấy thứ thực phẩm chín có thể ăn được , sau đó kéo Lại Văn ra cửa.***Đứng ở trên tảng đá, bên bờ biển sóng vỗ cuộn trào, Lại Văn đem tro cốt Cao Đông Thành một chút một chút rải xuống biển, gió biển thổi mạnh , đem tro cốt thổi đi xa hơn, giống như có thể chìm vào sâu dưới đáy biển sâu thẳm . Bên chân Lại Văn đặt một cái mày hát , bài hát tiếng Anh vui nhộn cũng theo gió bên bay xa , những nốt nhạt sinh động khiến không khí bi thương cũng nhẹ nhàng hơn . Lại Văn nhìn mặt biển xa xa, đây là hoàng hôn sau ngày Cao Đông Thành mất , ráng màu chiếu rọi mặt biển, cảnh đẹp mỹ lệ , tro cốt cùng tiếng nhạc vui được gió thổi đi thật xa . Di thư Cao Đông Thành để lại cho Lại Văn rất đơn giản, hắn viết ở trên laptop, cũng chỉ ngắn gọn vài câu: An An, tôi đi rồi, không cần đau lòng , chỉ mong cô đem tro cốt của tôi rải xuống biển , ở dưới ánh chiều tà, tôi muốn nghe bài hát mà tôi yêu nhất . Chạng vạng hôm nay ráng màu đầy trời, trong không khí phiêu đãng bài hát mà Cao Đông Thành yêu nhất, Beach boy