Duck hunt
Nắm Lấy Tay Em

Nắm Lấy Tay Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323044

Bình chọn: 9.00/10/304 lượt.

uống bếp. Hai đứa trẻ ngây thơ không để ý nhưng không thể qua được mắt Hạo Thiên.

-Sao vậy em?

Lâm Hân không cần phải giấu giếm chồng nữa. Cô từ từ nói cho anh nghe. Nhưng ngoài dự đoán, Hạo Thiên chẳng hề lo lắng chút nào.

-Thì chúng ta tìm một trường học

không yêu cầu năng khiếu. Anh thấy ở Hong Kong cũng đâu phải là chẳng có trường như vậy. Hay cho con học trường quốc tế cũng được.

-Trường quốc tế học phí cao lắm. – Lâm Hân trầm ngâm- Các trường khác thì vừa xa vừa không tiện đường đưa đón. Em lo…

Hạo Thiên cũng ngừng lại trước vẻ lo lắng của vợ. Rồi anh đột ngột đề nghị:

-Hay là chúng ta về Thượng Hải sống

đi em…Ở đấy có ba mẹ và Hiểu Dung, cũng có thể dễ dàng tìm được một

trường học mới tốt cho hai con.

Về Thượng Hải đương nhiên với Hạo Thiên

là một thuận lợi. Nhưng Lâm Hân thì khác. Cô là dân Hong Kong, ngôn ngữ

chủ yếu là tiếng Quảng, chữ viết cũng không giống hoàn toàn như Thượng

Hải. Hơn nữa về đó, làm sao tìm được việc làm phù hợp? Làm nội trợ vùi

mình trong bốn bức tường vốn không phải là dự định của cô.

-Anh biết vấn đề của em mà…-Lâm Hân lại thở dài- Em và các con khó thích nghi ở đó được.

Đến lượt Hạo Thiên trầm tư. Anh cũng sắp kết thúc việc làm ăn ở Hong Kong, sớm muộn cũng phải trở lại Thượng Hải. Hiểu Dung cũng sắp lấy chồng. Tuy ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh nhưng để họ sống một mình cô đơn tại một thành phố phồn hoa như vậy vẫn là

chuyện không tốt…Song Lâm Hân thì…

-Bây giờ phải suy nghĩ xem hai đứa

mình, ai là người nhượng bộ người kia vậy –Anh đột ngột ôm lấy vợ, gác

cằm lên vai cô –Anh cũng không thích cảnh một năm phải xa ba mẹ con vài

tháng. Có điều kiện mới bồi dưỡng tình cảm được chứ, phải không em?

Bồi dưỡng tình cảm cái gì kia chứ?

Mặt Lâm Hân đỏ ửng khi anh cúi xuống hôn cô. Bây giờ là ban ngày ban

mặt, nếu hai đứa nhóc vào bếp đột ngột thì biết phải làm sao?

-Bồi dưỡng cái gì chứ! Để từ từ em nghĩ đã…

-Ừ. Em nghĩ đi –Hạo Thiên buông vợ

ra, lười biếng mở tủ lạnh –Anh lên phòng khách bồi dưỡng tình cảm cha

con với hai đứa nhóc đây.

Bước lên vài bước rồi Hạo Thiên chợt quay lại. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đưa nhẹ lên môi:

-Có chuyện gì cũng đừng suy nghĩ

nhiều quá. Hong Kong hay Thượng Hải cũng không quan trọng, quan trọng là nơi đó có người thân của mình, phải không em?

Lâm Hân “dở cười dở khóc” nhìn

anh ra khỏi bếp. Nơi nào có người thân dĩ nhiên là hạnh phúc…Nhưng quan

trọng là, nơi có người thân ta cùng sống ấy có phải là nơi tốt nhất để

ta nuôi dưỡng một mái gia đình vui vẻ hay không?

*Mới có điện lại, làm vội chương này thôi nha. Chúc ngủ ngon!

Tuy tỏ vẻ vô tư như vậy nhưng thực lòng Hạo Thiên cũng khá lo lắng.

Chuyện gia đình phức tạp nhiều hơn anh nghĩ. Hai đứa nhóc đã đến tuổi đi học, việc chọn trường không phải đơn giản muốn học đâu cũng được. Hạo

Thiên đâu làm việc thường xuyên ở Hong Kong này được, thời gian qua ở

lại đây cũng vì vợ con nhưng rồi cũng phải quay về Trung Quốc. Vắng mặt

mấy tháng, công việc đã dồn đóng chờ anh giải quyết rồi.

Buổi tối, khi hai đứa con đã ngủ, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng,Hạo Thiên bỗng ôm lấy vợ. Giọng anh thật dịu dàng:

-Vợ ơi!

Lâm Hân hơi bối rối vì sự lạ lùng của chồng. Song cũng không thể mãi

ngại ngùng với anh được, cô quay lại, nhìn thẳng vào mặt chồng, cố gắng

kềm chế sự run rẩy trong lòng:

-Dạ…

Cả buổi hôm ấy, Hạo Thiên đã thuyết phục Lâm Hân bằng nhiều lý lẽ.

Việc thiết thực và cần kíp nhất là học tiếng Phổ thông. Môi trường học

tập ở Hong Kong tuy rất tốt nhưng lại nặng nề quá đỗi, Hạo Thiên lại

muốn Khải Lạc -Khải Hoa có một tuổi thơ trọn vẹn sau thời gian sóng gió. Anh muốn đưa ba mẹ con của họ về quê nhà. Gia đình họ sẽ được xum họp

một chỗ, ông bà Kỷ gần cháu, Lâm Hân cũng có một gia đình thực sự thuộc

về cô.

-Anh à…Em lo…

-Hân Hân à -Hạo Thiên nắm tay vợ, nhẹ nhàng trấn an- Em không thể cái gì cũng lo mãi được. Em lấy anh rồi thì phải tin anh chứ. ở Hong Kong

em cũng không có thân thích gì nữa, chi bằng theo anh về Thượng Hải.

Chúng ta còn có con mà…

Lâm Hân yên lặng. Bổn phận của người phụ nữ là phải chăm sóc cho gia

đình. Nhưng cô cũng từng nhìn bao nhiêu người khi không còn tình yêu của chồng nữa thì như sa vào địa ngục. Địa ngục với bản thân mình Lâm Hân

không sợ. Cô chỉ lo hai đứa con nhỏ sẽ bị mình kéo theo thôi.

Tại Thượng Hải xa lạ ấy, Lâm Hân không có ai thân quen cả. Tấm bằng

của cô, trình độ của cô nếu một mai xảy ra chuyện bất trắc gì đó có thể

giúp Lâm Hân tiếp tục nuôi lớn Khải Hoa -Khải Lạc không?

Tình huống xấu hơn nữa, Hạo Thiên và gia đình anh không cần cô nữa.

Anh có tiền, gia đình anh cũng vậy. Tiền bạc có thể thay đổi nhiều thứ.

Anh và gia đình anh có thể dùng tiền tài mà họ có để tách hai đứa bé ra

khỏi Lâm Hân không?

Xa Hạo Thiên, có lẽ là Lâm Hân chịu nổi. Dù sao 5 năm nay cô đã quen

việc chỉ có một mình. Nhưng xa Khải Hoa, Khải Lạc? Chỉ mới nghĩ tới đó

cô đã hoảng hốt, đã thấy lòng đau quặn từng cơn.

-Anh có thể hứa với em chuyện này không?

Hạo Thiên khựng lại. Lâm Hân đang nhìn anh, không e ngại nữa. Từng

tiếng, từng tiế