
iễm Thu hay gọi Hạo Thiên bằng cách gọi anh
Thiên thân thiết. Như một cô em gái cần anh trai nương tựa vậy. Mọi
chuyện dù lớn đến mấy cô cũng không sợ, đã có anh Thiên ở đó che chở,
giải quyết, chỉ cho Diễm Thu một đường ra.
Nhưng chuyện này thì anh không biết làm sao cả? Hạo Thiên cũng không
thể như lúc nhỏ, mỗi lần Diễm Thu buồn lại chở cô trên chiếc xe đạp vòng quanh phố phường nhộn nhịp. Không thể như khi 20 tuổi, cho cô gối đầu
vào vai nữa…Bờ vai anh vốn đã tình nguyện cho người khác tựa đầu rồi.
-Tại sao cô lại đặt tên cho con là Vọng Thiên?
Lâm Hân bất ngờ lên tiếng. Cô là một người phụ nữ có phần khép kín,
có phần nhút nhát….Song bây giờ Lâm Hân lại mang một bộ mặt khác. Cô là
một người mẹ…Một người mẹ lại tra vấn một người mẹ khác ngay trước mắt
chồng mình.
-Tôi…
-Tôi đặt tên cho con tôi là Khải Lạc và Khải Hoa. Khải Lạc là niềm
vui bắt đầu, Khải Hoa là thời điểm bắt đầu hoa nở. Khi tôi đặt tên đó,
tôi đang ở trong tình trạng nhà không có, không công việc, bản thân tôi
không đủ sữa nuôi con. Tôi có lúc phải đi lượm phế liệu. Sau đó tôi làm
lao công ở nhà hàng, soát vé xe buýt…Nhưng tôi vẫn muốn con tôi là những đứa trẻ luôn ở những thời điểm vui vẻ nhất của cuộc sống? Còn cô, ngay
khi cô đặt tên con, cô đã muốn nó trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Khi cô đặt tên con mình, cô có nghĩ, sau này con cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh
phúc nói về ý nghĩa tên mình với các bạn không?
Cảm giác của Lâm Hân khi nghe Trương Cửu Hồng nói về tên của Vọng
Thiên không phải là cảm giác hờn ghen hay nghi ngờ, tủi phận. Cô chỉ cảm thấy thương đứa trẻ mang cái tên đó xiết bao.
Nhưng rồi, biết đứa trẻ đó là cậu bé trong nhà mình, tình thương kia
đã biến thành sự phẫn nộ. Nếu trước đây còn có chút lo sợ khi biết tình
cảm của Hạo Thiên và cô gái ấy thì bây giờ Lâm Hân không sợ nữa. Nếu một người như vậy có thể làm Hạo Thiên rung động, làm anh tình cũ không rủ
cũng tới thì anh cũng không đáng làm chỗ dựa cho mẹ con cô nữa. Lâm Hân
cảm thấy khinh ghét cô gái ấy, khinh ghét rất nhiều.
-Tôi…
Một người mẹ thực sự sẽ không như cô ấy. Một người mẹ thực sự sẽ
không khiến đứa con của mình phải khóc…Một người mẹ thực sự sẽ không
mang cái tên của con mình làm một công cụ trả thù.
-Khi cô bị anh Thiệu Hằng cưỡng bức, cô có dùng thuốc tránh thai không?
Câu hỏi của Lâm Hân đột ngột và trực tiếp. Hạo Thiên cũng ngẩn
người…Sắc mặt Diễm Thu tái nhợt…Cô nhớ lại…Khi ấy mình rất hận, ngoài
hận ra thì…thì không có làm gì.
-Khi tôi và Hạo Thiên xảy ra quan hệ, tôi không dùng thuốc tránh thai vì tôi cho là, có một đứa bé cũng không sao cả. Còn cô, không lẽ kiến
thức sơ đẳng đó cô cũng không có. Cô để mang thai, sau đó lại viện lý do đó mà chấp nhận lấy anh Thiệu Hằng làm chồng? Vì có con nên không lấy
không được. Đó là quyết định của cô, tại sao lại phải cố chấp cho là do
người khác ép buộc mình?
Muôn ngàn câu hỏi tại sao cứ ong ong trong đầu Diễm Thu. Trong những
ngày ấy, cô có quyền quyết định hay sao? Thiệu Hằng anh ta cứ…Anh ta cứ
hăm dọa. Anh ta…
-Thiệu Hằng có băng sex của tôi và anh ấy…Anh ấy bảo nếu…nếu tôi không đáp ứng sẽ phát tán băng này đến mọi người. Cho nên tôi…
Lần đầu tiên bị cưỡng bức có lẽ…có lẽ là chưa có. Thiệu Hằng sinh vào tháng 8, thời gian Diễm Thu bị cưỡng bức là tháng 7 năm trước. Anh ta
dùng băng hình khống chế, sau đó…sau đó Diễm Thu còn quan hệ với Thiệu
Hằng nhiều lần nữa. Tuy là miễn cưỡng, nhưng mà…nhưng kết quả của một
trong những lần đó là Vọng Thiên đã tượng hình.
Hạo Thiên có thể hình dung đến tâm trạng của Diễm Thu lúc ấy. Một
thiếu nữ chưa có kinh nghiệm sống phong phú đột ngột bị người khác cưỡng hiếp và khống chế, tâm trạng đương nhiên vừa hoang mang vừa sợ hãi. Anh lúc đó lại quá vô tình…Anh…
Lâm Hân không như Hạo Thiên. Cô không hề xúc động, giọng vẫn lạnh lùng:
-Cô học hơn tôi nhiều, có lẽ cô biết điều này…Thỏa hiệp với tội ác có nghĩa là chấp nhận chúng. Tôi nghĩ…một cô gái xuất thân gia đình danh
giá như cô, nếu khởi kiện hành vi đó thì cũng không đến nỗi là không có
phần thắng. Cô yêu Hạo Thiên song lại gián tiếp phản bội anh ấy, lấy lý
do là mình bị ép buộc. Đời không dồn người vào bước đường cùng. Cô chỉ
có thể trách mình nhu nhược. Sau đó cô lại chấp nhận lấy anh ta làm
chồng, khác nào tiếp tục chấp nhận để anh ta dày vò mình một cách hợp
pháp? Cô muốn trả thù, nhưng rồi cô có hạnh phúc không, có vui vẻ không
vậy cô Lâm?
Vui vẻ…Hạnh phúc….Diễm Thu có vui vẻ và hạnh phúc không? Đương nhiên
là không có. Đêm nào cô cũng khóc…Đêm nào cô cũng nguyền rủa cái ngày
định mệnh đó. Cái ngày mình nhẹ dạ để Thiệu Hằng có cơ hội cưỡng bức
mình…
Cô trả thù…Song rồi được gì? Người chồng đau đớn, Diễm Thu có hạnh phúc không?
-Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, bản thân không xinh đẹp, không có
khả năng gì đặc biệt. Tôi có hai đứa con. Con của tôi cần cha của chúng. Tôi cũng có rất nhiều nỗi sợ -Lâm Hân nhẹ giọng, nhìn thẳng vào Diễm
Thu như đang tâm tình- Tôi sợ mình có một người chồng quá hoàn hảo. Tôi
sợ mình không xứng với anh ấy. Tôi sợ tất cả là mơ