
không muốn Khải Hoa sợ hãi. Không muốn Khải Lạc hận mình.
Nhưng cũng không muốn ba đau lòng như vậy. Không muốn mẹ lại đón xe đến
đây nhìn người đàn ông ấy. Không muốn mẹ khóc….Không muốn…không muốn
đâu…
Không đâm nát người đàn ông đó thì phải làm sao mới được? Ông ta đừng ở đây nữa. Khi không thấy ông ta, mẹ cũng đến nhà này nhưng không khóc. Mẹ chỉ khóc lúc nhìn thấy ông ấy dẫn Khải Hoa -Khải Lạc bước ra thôi.
-Ông đi đi….!- Vọng Thiên lại tiếp tục đẩy Hạo Thiên, vừa đẩy vừa
khóc nấc lên -Ông đi đâu thì đi đi. Mẹ cháu thấy ông lại khóc. Cháu
không muốn lấy kéo đâm nát ông ra đâu. Cháu không muốn Khải Lạc và Khải
Hoa ghét cháu. Ông đi đi…Ra khỏi đây đi….Đi đi…
Hạo Thiên sau phút bất ngờ đang dừng lại, ngơ ngẩn. Cậu bé này chính
là bản sao của Trương Thiệu Hằng, từ đôi mắt sâu đến đôi môi mỏng hơi
mím lại. Ánh mắt này nữa….Song bây giờ là ánh nhìn đầy van nài, thống
thiết, khác hẳn vẻ dữ dội, ghen tuông chẳng che giấu của người kia.
-Cháu là….
-Ông đi đi! Đi đi!
Vọng Thiên vẫn gào thét khiến mọi người trong nhà đều giật mình. Lâm
Hân là người ra ngoài trước hết. Cô bỗng cất lên một câu hỏi bất ngờ:
-Mẹ cháu có phải tên là Diễm Thu không?
Khi Diễm Thu và Thiệu Hằng đến, Vọng Thiên đang ngồi trên ghế. Diễm
Thu bước nhanh hơn một bước. Gương mặt lạnh nhạt của cô đầy lo lắng.
Nhưng khi Diễm Thu đang định ôm lấy Vọng Thiên vào lòng, bỗng nhiên cậu
bé lùi lại, chạy vào vòng tay của người mới đến đằng sau:
-Ba!!!!!!!!!!
Thiệu Hằng ôm lấy con vào lòng. Thì ra mất con lại đáng sợ đến vậy.
Thiệu Hằng bỗng nhận ra một điều quan trọng. Mắt anh chỉ dõi theo Diễm
Thu mà quên đi một dáng hình bé bỏng bên cạnh…Vọng Thiên là máu thịt của anh, chỉ có con mới cần anh, thương cha của nó mà thôi.
Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Thiệu Hằng đối diện
với Hạo Thiên mà lòng không giận dữ. Ánh mắt Diễm Thu cũng không chăm
chú vào anh ta nữa, thế mà Thiệu Hằng không hề nhẹ nhõm vì chuyện đó.
Mối quan tâm của anh, bây giờ có lẽ là đứa con trai.
-Cảm ơn anh!
Thiệu Hằng thật lòng cảm ơn. Hạo Thiên nhẹ nhàng:
-Tôi không làm gì cả. Người anh nên cảm ơn là vợ tôi.
-Cảm ơn chị!
Một người phụ nữ mảnh khảnh, không xinh đẹp. Nhưng cô có nụ cười dịu
dàng quá đỗi. Vọng Thiên thường bài xích người lạ, thế nhưng lúc cô ta
xoa nhẹ đầu thằng bé, Vọng Thiên không hề né tránh, lại còn đưa mắt nhìn cô:
-Về nhà ngoan nhé cháu. Nếu thích, cháu cứ qua chơi.
-Dạ…
Khải Hoa và Khải Lạc cũng thức giấc. Cô bé Khải Hoa mỉm cười với Vọng Thiên:
-Anh có vuốt Tiểu Đồng không?
-Không.
-Anh có qua trồng cây với anh hai của em nữa không?
-Anh không biết nữa.
-Em và anh hai ở đây qua Tết lận. Anh tới chơi nha.
Khải Hoa cười nhiều hơn trước. Khải Lạc cũng trở nên thân thiện. Chỉ
có Vọng Thiên, nét buồn vẫn vương vấp trên mi mắt…Lâm Hân nhẹ chạm vào
tay chồng. Hiểu ý, Hạo Thiên nhẹ nhàng:
-Đã lâu không gặp, nếu anh Trương không phiền, tôi muốn nói chuyện với Diễm Thu một chút. Có được không anh?
Bình thường Thiệu Hằng sẽ lồng lộn lên vì ghen tức. Anh không muốn
Diễm Thu có bất cứ mối quan hệ gì với người yêu cũ. Song, sau lần mất
tích này của Vọng Thiên, một số suy nghĩ trong đầu Thiệu Hằng đã thay
đổi. Anh chỉ muốn ôm con trai vào lòng, muốn nhìn con an toàn và say
ngủ. Đó có lẽ là bản năng thường thấy của những người cha một khi suýt
chút đã đánh mất con mình.
-Chúng ta về thôi con. Cảm ơn anh chị rất nhiều.
Anh quay sang Diễm Thu, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, giọng bỗng nhẹ tênh:
-Anh sẽ bảo chú Lý ở lại chờ. Bây giờ anh đưa con về trước….Chào em…
Vọng Thiên níu nhẹ túi áo sơ mi của ba, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt
mỏi. Lúc nãy cậu bé định hỏi, sao không đợi mẹ về, nhưng rồi thôi…Ba
không nói là không thích…Vọng Thiên mệt rồi, chỉ muốn ngủ thôi.
Cả nhà họ Kỷ đã tự giác lui vào trong. Chuyện của ba người hãy để ba
người giải quyết. Ông bà không can thiệp, Hiểu Dung cũng im lặng về
phòng.
Lâm Hân là người chủ động phá tan sự yên tĩnh. Cô cúi xuống hai đứa con, nói nhỏ với Hạo Thiên:
-Em đưa hai con vào ngủ trước. Anh và cô Lâm cứ nói chuyện đi!
…Câu chuyện của Hạo Thiên đều đều vang bên tai Diễm Thu. Cô nghe mà
hồn không để đó. Diễm Thu cũng không hiểu rõ cảm giác của mình lúc này
nữa. Cô không phải chỉ hận Thiệu Hằng nên mới hành hạ anh đến vậy. Cô
muốn mang cuộc sống địa ngục đến cho Thiệu Hằng. Diễm Thu muốn trả thù
anh bằng thái độ lạnh nhạt và tâm hồn như đã chết. Nhưng…nhưng sao bây
giờ, Hạo Thiên mong nhớ suốt bao nhiêu năm đang ngồi trước mắt. Câu
chuyện tình một đêm của anh không làm Diễm Thu đau lòng gì cả. Cô chỉ
nhớ, chỉ nghe tim mình quặn thắt khi nhớ đến thái độ của Vọng Thiên lúc
nãy. Con cô né tránh cô…Ánh mắt nó nhìn cô, vừa muốn tránh xa lại vừa
lạnh nhạt. Vọng Thiên…Vọng Thiên…
-Tiểu Diễm.
Đó là tên ngày xưa Hạo Thiên hay gọi. Bây giờ nghe lại, Diễm Thu lại ngơ ngác. Rồi cô bỗng bật khóc…Khóc ngon lành:
-Anh Thiên…Anh Thiên ơi, Vọng Thiên sao lại đối với em như thế? Con
của em….Em có lỗi với con nhiều lắm phải không anh? Em…Anh Thiên…
Mỗi lần gặp chuyện, D