
quả đi hỏi còn bị anh ấy mắng là vô vị. . .”
Ý thức của Từ Kiều Diễm bắt đầu lung lay, anh là một tay đua xe, có thể sao?
…………….
Một người phụ nữ ăn mặc tương đối trang
nhã thời thượng, kéo hành lý đi ra cửa sân bay, khí trời oi bức làm cho
cô ta nhịn không được nhíu mày.
Cởi bỏ kính râm, khuôn mặt đoan trang
biểu lộ một chút cao ngạo, cô gái ngắm nhìn vùng đất xa lạ này, nếu
không có bạn bè đem ảnh chụp nhìn thấy trên mạng gửi cho, cô ta quả thực không thể tin Xích Lang lại ở nơi này!
Năm tháng trôi qua làm cho anh trở nên
rất chững chạc, nhưng liếc mắt một cái cô vẫn có thể nhận ra anh; khó
trách đi qua nhiều quốc gia vẫn tìm không thấy anh!
Nhật Bản cùng Đài Loan khoảng cách chỉ
ngắn ngủi như vậy, cô ta vì sao lại không nghĩ ra chứ? Nơi này dù sao
cũng là quê mẹ của Xích Lang!
Đón một chiếc tắc xi, cô gái giao cho lái xe tờ giấy cũ nát, phía trên có ghi một dòng chữ cũ kỹ.
Đi đến địa chỉ này thử thời vận trước
vậy! Tuy biết, khả năng Xích Lang ở tại chỗ này là rất nhỏ, nhưng chỉ
cần người ở Đài Loan, cô tin tưởng nhất định sẽ tìm được anh!
Xe chạy đến một con đường nhỏ yên tĩnh ở nông thôn, khắp nơi đều có thể thấy được những ngôi nhà lợp ngói nhỏ
bé, tuy rằng nơi đây đã từng được xây dựng lại, nhưng vẫn giữ được không ít kiến trúc xa xưa.
Từ Kiều Diễm dựa theo địa chỉ chép lại được, đến thăm thị trấn nhỏ mà Uý Thượng Đình từng sống thuở bé.
Nói đến thật sự là ông trời đang giúp cô, ở cục cảnh sát hỏi như thế nào cũng tìm
không thấy thông tin liên quan thì Đại Nhị (Đại Nhất + Tiểu Nhị) lại vô ý lấy được tư liệu nhân sự giúp ích cho cô, để cô biết được Uý Thượng
Đình là theo họ mẹ, cũng tìm được chỗ ở trước đây của anh.
Hỏi tài xế lái xe, tìm được đến nơi, ai ngờ căn nhà vốn có kia hiện tại đã thành một khu nhà trọ.
Loại thời điểm này, nên tìm tới người già để hỏi thăm.
Cô nhìn trái nhìn phải — nhà đá đỏ đầu kia, có một cụ ông đang xem báo.
“Ông ơi, xin hỏi ông biết một phụ nữ tên là Uý Ngọc Ninh không? Bà ấy trước kia ở tại đây.”
“Úy Ngọc Ninh à!” Ông lão nhìn Từ kiều
diễm, nheo mắt suy nghĩ hồi lâu, ngay khi Từ Kiều Diễm định định buông
tha không chờ đợi nữa thì ông rốt cuộc mở miệng, “Cô hẳn là muốn nói tới Tiểu Ninh !”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Từ Kiều Diễm mãnh
liệt gật đầu, cũng không suy nghĩ đến cùng là đúng hay không, tóm lại,
có hi vọng cô liền hỏi.
“Tiểu Ninh đi đã lâu rồi, sau đó nơi này đã được xây dựng lại, căn nhà trước kia là cái dạng gì đều không nhìn
ra được nữa rồi.” Ông lão nhìn khu nhà trọ kia, xa xăm nhớ tới chuyện
năm đó.
“Tiểu Ninh sinh ra ở nơi này, khi còn bé rất ngoan ngoãn, đáng tiếc lúc đi học kết giao với bạn xấu, bị đàn ông
lừa, không cẩn thận mang thai, ông nhớ lúc ấy con bé sinh con trai;
thằng nhóc cùng mẹ nó giống hệt nhau, đều là những đứa trẻ xinh đẹp, hẳn là như vậy . . . Ai! Lớn tuổi rồi, có đôi khi trí nhớ thật sự không
tốt.”
Ánh mắt Từ Kiều Diễm sáng ngời, đúng
rồi, Tiểu Ninh này chính là người cô muốn tìm. “Ông ơi, vậy ông có biết
sau đó Tiểu Ninh dọn đi đâu không?”
“Ông chỉ nhớ rõ, về sau con bé đi theo
một người đàn ông Nhật Bản về nước rồi, hình như mang theo cả đứa trẻ,
chẳng qua là bây giờ ở đâu ông cũng không biết.”
Cái gì vậy?!
Từ Kiều Diễm há to miệng, Nhật Bản? Ý
là, Uý Thượng Đình có thể là lớn lên ở Nhật Bản, mà tấm hình kia cũng có thể là chụp ở Nhật Bản sao?
Kết quả cuộc điều tra lại vấp phải trở ngại.
Bất quá so với trước đây đã tốt hơn
nhiều — ít nhất cô biết Uý Thượng Đình từng lớn lên ở Nhật Bản, Từ Kiều
Diễm bất mãn lẩm nhẩm trong lòng, người đàn ông kia thế nhưng lại chưa
từng đề cập tới anh biết tiếng Nhật.
Đưa mắt nhìn thị trấn nhỏ một lần nữa,
Từ Kiều Diễm xoay người chuẩn bị rời đi, lại không cẩn thận đụng vào một người qua đường. “Thực xin lỗi!”
“すみません!” (Tôi xin lỗi!)
Nói tiếng Nhật, là người Nhật Bản sao?
Từ Kiều Diễm liếc mắt nhìn cô gái kia một cái, đối phương cũng đang dùng ánh mắt tò mò nhìn lại cô.
Đưa ra một nụ cười thân thiện, Từ Kiều Diễm xoay người rời đi.
Cô gái Nhật Bản mới đầu sửng sốt trong
chốc lát, cảm thấy nụ cười của đối phương nhìn rất quen mắt, giống như
từng thấy qua. . . .
Đúng rồi! Là tấm ảnh kia!
Cô gái Nhật Bản vội vàng đuổi theo, nhìn xung quanh, cẩn thận nhớ lại người vừa rồi đi hướng nào. . . . chợt
thấy được, Từ Kiều Diễm đang ngồi trên tắc xi.
Bách Hợp Huệ Tử không nói hai lời vẫy vẫy tay, cũng bắt một chiếc tắc xi, yêu cầu tài xế đuổi theo mục tiêu phía trước.
Khó trách cô cảm thấy nhìn quen mắt, cô gái Đài Loan mới vừa rồi chính là người chụp ảnh chung với Xích Lang!
Trong lòng mừng thầm một hồi, cô biết
chỉ cần tới nơi này nhất định sẽ phát hiện gì đó mà; về phần cô gái kia
cùng Xích Lang có quan hệ như thế nào, lúc này cô không rảnh mà suy
nghĩ, tóm lại, trước hết cứ đuổi kịp chiếc xe kia rồi nói sau!
…………….
“Em không phải nói đi mua đồ ăn, sao mua cả một buổi sáng, lại tay không trở lại vậy?” Uý Thượng Đình nhìn chằm
chằm hai bàn tay trống trơn của Từ kiều diễm, thực hoài nghi cô rốt cuộc là chạy tới nơi nào mua thức ăn?
Không biế