
tản ra các chấm đỏ xung quanh — tiệm Chương Phúc Ký này không phô trương, không gây chú ý, nhưng đã âm thầm chiếm lĩnh thị trường ngọc khí ở bốn nước: Đại Kim, Đông Xu, Tây Nhung và Ô Thổ.
Triệu Trinh đặt bản đồ xuống, liếc nhìn Chương Kỳ văn nhã tuấn tú trước mắt một cái, âm thầm đè nén xuống nội tâm vui sướng, phải xem xét tỉ mỉ gã Chương Kỳ này một chút mới được.
Hắn dời đề tài, trầm giọng hỏi: “Ngày bé, Chu trắc phi có bộ dạng như thế nào?”
Chương Kỳ đã nhận ra ý muốn đôi bên tăng thêm hiểu biết về nhau của Nam An Vương gia, bèn cười nói: “Bẩm Vương gia, trắc phi nương nương ngày bé thực rất nhu thuận, tuổi còn nhỏ đã có thể giúp chia sẻ gánh nặng trong nhà, công việc gì trong nhà cũng có thể làm…” Chương Kỳ thao thao bất tuyệt một hồi, mọi lời hắn nói đều là thật, hắn chỉ khách quan kể lại tình huống mà mình biết. Là một thương nhân thành công, đã nhiều năm lăn lộn trong nghề, Chương Kỳ biết, nếu muốn thật sự có được tín nhiệm của Nam An vương, tốt nhất nên thành thành thật thật, lấy được chút tình cảm, sau đó mới có thể có lợi.
Triệu Trinh im lặng lắng nghe, trong lòng lại vô hạn thương tiếc, hắn biết Chu Tử ngày bé rất cực khổ, nhưng Chu Tử chưa bao giờ đề cập đến, hắn cũng chưa bao giờ hỏi nàng, hiện tại nghe Chương Kỳ kể lại, hắn mới biết được, ngày đó Chu Tử lại khổ đến mức ấy.
Chu Tử cùng Cao Thái phi không nghe theo đề nghị dẹp đường của Triệu Hùng, mà đổi thành trang phục của một phú hộ bình thường. Chu Tử cũng bảo Hoàng Oanh, Nhũ Yến, Ngân Linh và Triệu Hùng cũng thay đổi quần áo, cũng biến thành nha hoàn và nô tài mặc áo xanh bình thường.
Đoàn người lặng lẽ ra khỏi phủ Nam An vương từ cửa sau.
Ngồi ở cạnh tấm vách bằng giấy dầu trong xe, Chu Tử nhìn ngắm Cao Thái phi một thân quần áo tươi sáng mặt mũi tươi tắn thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi đang ngồi bên cạnh nàng, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin được, mặt khác nàng cũng rất vui vẻ.
Trước khi ra cửa, Cao Thái phi vốn là muốn thay một bộ y phục của phụ nhân màu tối, Chu Tử ở bên cố ý hỏi một câu: “Thái phi nương nương, quốc tang còn chưa chấm dứt sao?”
Cao Thái phi sửng sốt, bà nhớ đến lúc tiên hoàng chết cũng muốn chết ở trên người nữ nhân, trong lòng chỉ có oán và hận, làm gì còn chút nhớ thương nào?
Thừa dịp Thái phi ngây ngẩn, Chu Tử cùng Hoàng Oanh tìm ra một bộ y phục đỏ thẫm tay áo thêu chỉ vàng, một cái váy gấm thêu trăm hoa, lại chuẩn bị thêm một cái áo choàng lông chồn màu tuyết trắng, sau đó thúc giục Cao Thái phi thay vào.
Dưới sự an bài của Chu Tử, Cao Thái phi ăn mặc phú quý xinh đẹp, nhìn lại Chu Tử, là y phục áo bằng gấm trắng, váy màu lam thêu chỉ vàng, đây là cách ăn mặc phổ biến của các nương tử nhà phú hộ ở thành Nhuận Dương.
Sau khi chỉnh trang xong, hai mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau cười, tâm tình đều thoải mái vui vẻ.
Đến phường Diên Khánh, Chu Tử liền mạnh mẽ vung tay, đúng là một lượng bạc cũng không để cho Cao Thái phi chi, tự mình phóng khoáng ném ra vạn lượng vàng, mua không ít đồ trang sức bằng vàng ngọc cho Cao Thái phi, cũng tiện thể mua làm quà tặng cho Vương gia cùng tiểu Thế tử.
Cao Thái phi cũng vui vẻ nhận lấy, còn cùng Chu Tử trò chuyện vài câu vui đùa.
Lúc ban đầu đi dạo, bởi vì Cao Thái phi nhiều năm ở chốn thâm cung, đã sớm quên đi tư vị dạo phố là như thế nào, đều do Chu Tử dẫn bà đi theo; sau cũng từ từ quen thuộc, biến thành Cao Thái phi dẫn Chu Tử đi dạo.
Chu Tử tay cầm ngân phiếu, trong lòng không hoảng hốt, cảm giác mình rất giống một ông chủ quê mùa đưa mỹ nữ ra ngoài dạo phố, chỉ quan tâm nói với Cao Thái phi: “Con có rất nhiều bạc, thích cái gì, muốn cái gì thì mua cái nấy, đừng tiết kiệm tiền cho con a!”
Trời gần tối, hai người ngồi xe ngựa trở về Vương phủ, Cao Thái phi lúc này mới trút hết tâm tình nói với Chu Tử: “Chu Tử, con có biết ta có bao nhiêu tài sản không?”
Dĩ nhiên Chu Tử không biết, nàng chỉ cảm thấy trong Vương phủ, Vương gia là đương gia (chủ gia đình), sợ Vương gia sơ ý, Thái phi tiêu tiền không thoải mái, mà bạc của nàng cũng không có chỗ cần tiêu pha, cho nên liền mượn hoa hiến Phật, hiếu thuận với bà một chút.
Cao Thái phi cảm thấy Chu Tử thật khờ, thật đáng yêu, bà không nhịn được vươn tay vuốt mái tóc của Chu Tử, hiền lành nói: “Thật sự là nha đầu ngốc! Trong phủ chúng ta, ngoại trừ Vương gia của các ngươi ra, ta là người giàu có nhất!”
Chu Tử tròn xoe hai mắt, ngây ngốc nhìn Cao Thái phi.
Cao Thái phi không ngờ, cả đời mình đấu đá tranh giành với người, khi già lại có một cô con dâu như Chu Tử, chút tâm cơ cũng không cần đụng tới. Bà liên miên nói với Chu Tử: “Nói cho con hay, đất đai, thôn trang, cửa hàng đứng tên ta, sau này một chút cũng không để lại cho đám con trai của con và Trinh Nhi đâu!”
“Dạ?” Chu Tử giật mình.
“Là để lại cho tiểu quận chúa của các con!” Cao Thái phi nở nụ cười: “Nhanh nhanh cố gắng sinh cho ta một tiểu quận chúa đi!”
Chu Tử cũng cười, nàng có loại cảm giác, đứa bé đang trong bụng này sợ vẫn là con trai, Thái phi nương nương nhất định phải thất vọng rồi.
Mẹ chồng nàng dâu trở lại chính viện, vừa tiến vào cửa, Triệu T