Polly po-cket
My Boss Is A Beautiful Girl

My Boss Is A Beautiful Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322845

Bình chọn: 8.00/10/284 lượt.

a

phải làm, khó lắm hả?”

“Khá là khó, tôi sắp mất hết tự tin rồi, lần

đầu tôi gặp công việc khó khăn như vậy”. Trách than thì trách nhưng khi

nói câu này lòng tôi vân có chút tự hào, việc phức tạp như vậy ko phải

ai cũng làm được, ít nhât tôi cảm thấy đối với Hà Nhã, cái này chắc chắn sẽ có cảm giác thần bí như quyển thiên thư.

Điều khiến tôi hơi thắc mắc chính là, Hà Nhã nghiêm túc xem 1 lát, sau đó có chút kinh ngạc nói với tôi: “Cái này bắt a phải làm xong trong 3 ngày? A chắc ko? Có khi

nào do a nghe nhầm.”

Nói thế là ý gì? Chẳng lẽ Hà Nhã cũng có hiểu

biết về đồ họa m áy tính, thứ này đáng lẽ phải tương xung tương khắc với mỹ nữ mới đúng, đương nhiên, việc gì cũng có ngoại lệ, nhưng đã có

ngoại lệ là Hà Nghệ rồi, ko lý nào lại có thêm 1 cái.

“Sao có thể nhầm chứ, tôi còn giữ mail đây này. Nè, 3 ngày sau mà” Tôi mở mail cho Hà Nhã xem.

Hà Nhã có chút ngờ vực: “Theo lẽ thường thì chắc chắn ko thể nào rồi, anh cảm thấy có thể làm xong trong 3 ngày à?”

Tôi lắc đầu: “Căn cứ phán đoán hiện tại của tôi, dù 24h ko ăn ko uống

cũng ko thể hoàn thành, nhưng sự việc đã vậy, làm ko xong cũng phải tăng ca mà làm thôi”.

“Thật tội nghiệp”. Hà Nhã quay sang nhìn tôi, tỏ

vẻ thông cảm nói: “Hay là vậy nhé, tôi làm giúp a, nhưng sau khi làm

xong, dù muộn thế nào a cũng phải mời tôi ăn khuya”.

Tôi

hoảng sợ đến mức đầu lưỡi xuống rớt cổ họng: “Cô biết làm cái này!” Và

nghe khẩu khí của Hà Nhã thì tối nay là có thể làm xong.

“Anh tỏ thái độ j vậy?” Hà Nhã bất mãn lườm mắt nhìn tôi: “Tôi phát hiện a

quả thật là người mang chủ nghĩa kỳ thị giới tính, có phải trong mắt anh tất cả phụ nữ đều chỉ có bộ ngực to chứ ko có bộ não?”

Phụ nữ trở

mặt đúng là còn nhanh hơn chuyển kênh truyền hình, tôi vội vàng lắc đầu: “Ko,ko, ko, tôi rất tôn trọng nữ giới, hơn nữa”. Tôi nhìn Hà Nhã, nói

nhỏ: “Ngực cô cũng đâu có to”.

Hà Nhã ra tay như cơn cuồng phong, nhanh như chớp, tôi mới dứt lời, 1 xấp tài liệu đã vỗ bộp lên đầu tôi.

“Gửi tài liệu qua cho chị tôi, tôi dùng máy tính của chị tôi, chắc mất 2 tiếng”. Hà Nhã đứng dậy, vừa nói vừa đi về bên chỗ ngồi của Hà Nghệ.

“Hà Nhã, cô đừng nói đùa” Đánh chết tôi cũng ko tin có thể hoàn thành thứ này trong 2 tiếng.

“Ko tin thì thôi, a cứ tiếp tục ở lại, gửi tài liệu thì cũng chẳng có j ảnh hưởng đến a”

Tôi đương nhiên ko thể tin, nói ko chừng Hà Nhã đang suy nghĩ trò ma

quái j nữa đây. Sau khi gửi tài liệu, tôi tiếp tục cặm cụi nghiên cứu.

Hai tiếng sau, cuối cùng tôi cũng hiểu ra chút manh mối, Hà Nhã bưng 2 ly cà phê sang.

“Cho anh” Hà Nhã đưa tôi 1 ly.

“Cảm ơn”. Tôi rất vui mừng cầm lấy ly, đây là ly cà phê chính tay Hà

Nhã pha cho tôi. Thời xa xưa, hạnh phúc lớn nhất của những người học

thức chính là có 1 bông hồng châm lửa vào lúc nửa đêm học bài, bây giờ

khi tôi viết lập trình lúc nửa đêm có bóng hồng siêu đẳng như Hà Nhã pha cà phê cho tôi, so ra hạnh phúc hơn người xưa nhiều.

Hà Nhã nhấp nháp 1 hớp cà phê, bảo tôi rằng: “Tôi gửi code qua rồi, sáng mai a lấy đi mà báo cáo nhé”.

Cà phê vừa mới tới bờ môi tôi bỗng chảy lại vào trong chiếc ly.

“Trời ơi, sao anh gớm thế”

Tôi chẳng để ý lời Hà nHã chê bai, mở mail lên, chép đoạn code Hà Nhã

gửi vào trong môi trường triển khai, chỉnh sửa, liên kết, chạy thử, trời ạ, thật sự hoạt động được rồi. Tôi mở bảng yêu cầu, bắt đầu đối chiếu

từng khoản xem đã đạt yêu cầu chưa, thử 1 lượt tám cái, tất cả đều phù

hợp yêu cầu.

Trong phim “Initial D”, Đỗ Văn Trạch có đoạn

thoại: “ Thực ra thần cũng là người, nhưng ông ta đã làm được việc người khác ko làm được, nên ông ta mới trở thành 1 vị thần”. Tôi tin Hà Nhã

đã trở thành thần hộ mệnh của lập trình viên, tôi quyết định sau này sẽ

treo ảnh Hà Nhã ngay đầu giường, mỗi ngày đều lạy 1 lạy.

Thần hộ

mệnh bên cạnh đang có chút sốt ruột: “Ngày mai hãy kiểm tra lại, tôi làm thì chắc chắn ko vấn đề, hơn 12h rồi, đi ăn khuya với tôi nhanh lên.”

Khi ngồi trên xe, Hà Nhã dụi mắt: “Lâu rồi ko làm mấy việc như vậy, đau mắt chết đi được”.

Thấy vẻ mặt Hà Nhã thật sự có chút mệt mỏi, tôi hơi áy náy: “Xin lỗi, vốn dĩ là việc của tôi, khiến cô phải vất vả như vậy”.

“Ko sao, tôi cũng chỉ vì bản thân mình, tôi ko muốn kế hoạch tối nay

của chúng ta bị lỡ, những lần khác thì cũng đành, nhưng lần này thì ko

được”. “Tại sao?”

Hà Nhã cười ngọt ngào: “Vì đây là lần hẹn hò đầu

tiên của chúng ta mà” Một câu nói rất đơn giản, nhưng tôi bây giờ nhất

định phải tìm 1 câu theo phong cách rất dì Quỳnh Dao mới được, tôi thật

sự rất cảm động, rất hạnh phúc, rất sung sướng, rất vui mừng.

11h

thì Hào Khách Hiên đã đóng cửa rồi, nhưng gần đó cũng có vài quán ăn

trang trí khá đẹp vẫn còn mở cửa, tôi đề nghị đi ăn quán nào được 1

chút, nhưng Hà Nhã bảo cô ấy biết có 1 quán ăn rất được, đi xe chừng 10

phút là tới.

“Hương vị ở đó rất tuyệt, chắc chắn là a sẽ thích”. Trên đường đi, Hà Nhã mặt mày hớn hở nói với tôi.

Tôi gật đầu, trong lòng hơi lo âu, quán ăn tuyệt vời trong mắt Hà Nhã

phải ở mức giá tiền nào, tôi ko muốn ngay cả khi phần ai nấy trả cũng ko trả nổi đâu.

Hummer vòng vèo n