
i, nhất là những tư thế khi đánh cầu lông lại càng khiến người ta cảm thấy hào hoa phong độ, các cô gái đi ngang đều phải quay
đầu nhìn anh ta vài lần.
Nhưng lần này khi anh chàng đánh cầu đã không mang lại cảm giác phóng khoáng, thư thả gì cả, Hà Nhã lúc thì đi bóng dài, lúc thì đi bóng
ngắn, đột nhiên lại đập bóng sang trái lúc thì sang phải, khiến anh ta
cứ xoay qua xoay lại đỡ bóng, chạy hụt cả hơi, có thể nói tình hình rất
thê thảm. Xem ra Hà Nhã đang cố tình trêu đùa anh ta, gặp những tình
huống có thể đánh bại đối phương một cách gọn lẹ nhưng cô ta cũng chẳng
hề dứt điểm ngay, mà cố tình đập bóng khiến đối phương chạy thụt mạng để đỡ bóng.
Những người xung quanh cũng chẳng thể nhịn cười nổi, anh chàng đó mặt đỏ bừng, nếu Hà Nhã là đàn ông, nói không chừng anh ta đã sớm ném vợt
chạy tới liều mạng rồi!
Trận đấu kết thúc. Hà Nhã trông thấy tôi giữa đám đông bèn vẫy tay
gọi, chạy đến nhét tờ mười đồng: “Mua chai nước giúp tôi với. Tôi sắp
chết khát rồi. ”
Giọng điệu Hà Nhã như thể tôi là người hầu nhà cô ấy không bằng. Thật quá đáng . Tại sao tôi lại phải đi chứ, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng đã thay biến thành: “Chỉ một chai nước, tôi mời cô được rồi .”
“Không cần. “ Hà Nhã từ chối rất thẳng thừng: “Tôi không muốn lợi dụng anh. ”
Sai tôi đi mua nước chẳng lẽ không phải đang lợi dụng tôi sao? Logic
gì thế này? Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi mua nước. Ai bảo Hà Nhã xinh
thế chứ. Có thơ làm chứng: Sắc đẹp chính là giấy thông hành của những
người đẹp, xấu xí chính là mồ chôn những kẻ xấu xí.
Lúc tôi mang nước và tiền lẻ đưa trả Hà Nhã thì gã lúc nãy đi tới.
“Xin chào, có thể làm quen với em không? Anh là Trương Diệu.”
Trong lòng tôi rất khó chịu với hành vi của gã này, không nhìn thấy
tôi đang ở bên cạnh sao? Dù gì cũng nên chọn lúc chỉ có một mình người
đẹp mới chạy qua bắt chuyện chứ! Hắn ta không lo ngại rằng có thể tôi là bạn trai Hà Nhã à?
Hà Nhã đã thay tôi diễn đạt sự bất mãn đó: “Anh không cảm thấy nói
những lời này rất không phù hợp khi bên cạnh tôi đang có một chàng trai
sao?”
Trương Diệu cười, công bằng mà nói thì nụ cười của anh ta quả thật
rất rạng ngời . “Đừng đùa với anh. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của anh tệ thế
à? Hắn ta làm gì có mối quan hệ với em được chứ? ”
Tôi không thể không thừa nhận rằng đánh giá của Trương Diệu rất
chuẩn, nhưng miệng mồm thằng nhóc này tệ hại thật. Sao lại có thể nói
những lời này ngay trước mặt tôi chứ? Thật thà hơi thái quá rồi.
Hà Nhã cười nhạt rồi nhìn tôi và nói với Trương Diệu: “Chờ khi anh
đánh cầu lông thắng tôi rồi hãy nói, tôi không có hứng thú với những
người thực lực chênh lệch quá xa với tôi.”
Nói hay quá, trong lòng tôi đang vỗ tay cho câu nói của Hà Nhã. Tôi gần
như quên hết chuyện mình đã bị cô ta hành hạ như thế nào trong trận bóng bàn và boxing.
Mặt Trương Diệu đỏ lên, quay lưng muốn bỏ đi nhưng sau đó ngoái đầu lại và nói: “Nếu anh thắng em trong trò khác thì sao ?”
“Cũng được, anh thích trò gì tôi chiều hết.” Xem ra trước mặt bất kỳ
ai Hà Nhã cũng đều ngông cuồng như thế cả, thật chẳng coi ai ra gì hết.
Tôi bắt đầu lo lắng cho Hà Nhã, cho dù cô ta lợi hại cỡ nào đi nữa cũng
chẳng thể sành sỏi cả những thói chơi bời, nhậu nhẹt, trăng hoa đâu!
“Vậy được, em dám chơi vài ván bida với anh không?”
“Được thôi, để tôi uống ngụm nước đã.” Hà Nhã thư thả trả lời.
“Ok, anh chờ em ở bàn bida.”
Tôi không kìm nổi, trách Hà Nhã: “Sao cô lại ăn nói liều lĩnh thế? Cô tưởng trò nào cô cũng đều giỏi giang hơn người khác sao? Nếu hắn đòi
chơi ném tạ thì liệu cô nghĩ mình có thắng nổi không?”
“Lỡ thua thì cho anh ta biết tên tôi thôi mà. Chẳng có gì ghê gớm cả. Hơn nữa, “ Hà Nhã nhìn tôi rồi nói như có ẩn ý gì đó: “Anh lo lắng thế
làm gì ?”
Đúng nhỉ, tôi lo lắng thế làm gì? Hà Nhã có phải bạn gái tôi đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng mong cô ta có thể làm bạn gái tôi. Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại không muốn thằng nhóc Trương Diệu đeo bám Hà Nhã một tý nào cả. Sự ích kỷ của đàn ông nhiều lúc đúng là kỳ quặc thật.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chẳng biết nói gì hơn nữa, bỗng dưng nhớ
tới phó tổng, vội vàng chuyển đề tài: “Có phải cô có chị hay em sinh đôi gì đó tên Hà Nghệ không?”
“Đúng thế, cô ấy là chị tôi, ra đời trước tôi hai phút chứ mấy. Mà
sao anh biết ? Anh quen chị tôi à? “ Hà Nhã tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
“Chị cô chính là phó tổng của tôi đấy, nhớ lần trước có công ty tìm tôi phỏng vấn không?
“Là Mythory đúng không? Sao lại có chuyện trùng hợp thế này nhỉ. “ Hà Nhã nghiêng đầu nhìn tôi xét nét một hồi, ánh mắt cô ta như có chút gì
đó ranh mãnh: “Nói thế thì chị tôi là sếp to của anh rồi. Tính ra tôi
cũng là một nửa sếp anh đấy nhé.”
“Được rồi, vậy tý nữa anh thay tôi đi đánh bida với tên Trương Diệu
kia đi. Nếu thua tôi sẽ méc chị tôi trừ lương anh một tuần. ”
“Vậy tôi chỉ còn cách cho hắn ta số điện thoại liên lạc của cô để xin hắn ta nhường phần thắng cho tôi mà thôi.”
“Anh thử xem !” Hà Nhã huơ huơ nắm đấm của cô ta lên, thật không tài
nào hiểu nổi, đôi tay dễ thương thế kia sao lại có thể tung ra những nắm