Polly po-cket
My Boss Is A Beautiful Girl

My Boss Is A Beautiful Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322451

Bình chọn: 7.00/10/245 lượt.

"Tôi đã nhìn thấu cả rồi, đàn bà xem trọng nhất là tiền bạc, sống

chết có nhau cái đếch gì, tổ cha nó tình yêu sông cạn đá mòn, chỉ cần có nhà có xe mới là chân lý." Đôi mắt Trần Hạo đỏ rừng rực, một tay nắm

lấy đáy bình rượu sắp nốc cạn, miệng cứ lầm bầm chửi rủa.

Tôi

ngồi đối diện với Trần Hạo, vừa nghe cậu ta than thở vừa thả hồn ra

ngòai, mắt cứ dán về phía ngòai cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy một vài cô gái xinh đẹp nào đó đi ngang qua cho thỏa con mắt. Không phải tôi vô tâm trước nỗi đau của bạn bè, mà thực sự thằng nhóc Trần Hạo này đã

thất tình quá nhiều lần rồi, và nguyên nhân tan vỡ đều là do đối phương

tìm được người khác giàu có hơn cậu ta. Nhiều lần như thế khiến tôi đâm

ra nghi ngờ không biết có phải tên nhóc Trần Hạo này muốn lừa tôi đãi

cậu ta uống rượu không?

Suy cho cùng, dù là thật đi chăng nữa,

đối với một người đàn ông mà nói thất tình chẳng có gì to tát cả? Từ bé

bố tôi đã dạy rằng: đàn ông sinh ra là để gánh vác đau khổ. Nhớ lúc nhỏ, tôi nghịch pháo hoa, bất cẩn bị bắn vào tay, nhìn thấy cả xương bên

trong nhưng bố vẫn răn: "Khóc gì mà khóc, cái này có đáng là gì, sau này còn nhiều chuyện thê thảm hơn kìa." Vì thế, vào lúc tôi đi học mẫu

giáo, thầy cô hay hỏi chúng tôi về ước mơ khi trưởng thành, các bạn nhỏ

khác đều trả lời rằng muốn trở thành nhà khoa học, nhạc sĩ gì đó, chỉ có tôi nói rằng hy vọng sau này lớn lên có thể trở thành phụ nữ.

Sau khi rời khỏi quán ăn, Trần Hạo đã say bét nhè.Thời đại học Trần Hạo nằm trong đội tuyển đô vật, cậu ta cao 1m8, nặng 90kg, cánh tay thô bằng

bắp chân của tôi. Tốn nửa ngày trời tôi mới lôi được cậu ta ra khỏi

quán. Đi được vài bước, một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Hạo “ọe” một

tiếng nôn cả ra lề đường.

Tôi phát hiện thì ra thứ mà

người ta nôn ra còn thối hơn cả thứ mà người ta ị. Cũng may giờ đang là

ban đêm, trên đường chẳng có mấy ai. Nếu là buổi sáng chắc chắn sẽ bị

người ta chửi thối đầu mất. Tôi thật là đen đủi! Không thể nào tránh xa

mà vẫn phải vịn cậu ta, đành ngậm ngùi đứng đấy để mặc cái mùi kinh

khủng ấy sộc vào mũi.

Ngay khi Trần Hạo đang nôn dữ dội, bên kia đường phát ra những tiếng nhạc Hip Hop rất sôi động. Cùng với tiếng

nhạc ấy, một chiếc xe việt dã màu trắng sữa từ đầu đường bên đó từ từ

lái sang. Tôi giật nảy mình lên khi thoáng nhìn thấy chiếc xe việt dã

này, từng tuổi này tôi mới nhìn thấy chiếc xe việt dã to như thế, khoang xe ít nhất cũng dài 2m, thân xe rất rộng, chạy trên con đường bé tẹo

này cứ như một chiếc xe tăng.

Đây chính là xe HUMMER trong truyền thuyết rồi, tôi đã từng xem giới thiệu và hình ảnh của loại xe

này trên tạp chí và trên mạng, còn nhìn thấy thực tế thì đây mới là lần

đầu. Chiếc xe này từng dùng để phục vụ trong thời kỳ chiến tranh vùng

vịnh, được mệnh danh là xe của người đàn ông đích thật. Nghĩ tới giá bán của xe này hơn cả triệu bạc, chính xác mà nói thì đây đích thị là xe

của người đàn ông giàu có.

Chiếc HUMMER dừng lại trước cửa tiệm 24h Hảo Đức cách chúng tôi không xa. Qua tấm kính chắn xe, tôi có

thể thấy rõ người lái chính là một cô gái trông có vẻ còn rất trẻ,

khoảng chừng 20 mấy tuổi, khuôn mặt trái xoan, chân mày cong như lá

liễu, tóc hơi dợn sóng, một cô gái cực kỳ tao nhã, dịu dàng, thuộc tuýp

người đẹp cổ điển phương đông.

Đây đúng thật là Người đẹp và quái vật thời hiện đại, một cô gái như thế lái chiếc xe như thế thật không

tương xứng tý nào. Tôi than thầm trong bụng, cửa xe bật ra, cô gái bước

xuống xe. Tôi liếc nhanh qua người cô ta. Đây là bệnh chung của đàn ông: hễ nhìn thấy con gái đẹp là nhất định không kiềm được muốn biết thân

hình cô ta như thế nào. Nhưng tiếc một điều là cô ấy mặc một chiếc áo

lông thú màu sữa rất to với chiếc quần nhiều màu bự tỏ chảng, thật sự

không thể thấy được thân hình như thế nào .

Cô gái cách

chúng tôi khoảng chừng 6,7m, có lẽ ngửi thấy mùi "thiên lý

hương" nồng nặc của Trần Hạo, cô gái phớt nhìn về chúng tôi, nhíu mày

rồi bước vào trong tiệm tạp hóa. Đột nhiên tôi cảm thấy rất mất mặt,

trước mặt cô gái đẹp, tôi lại đang vịn một thằng đàn ông vạm vỡ nôn bậy

ngoài đường, nói không chừng còn mang một vẻ mặt đắm đuối nữa chứ. Thât

là hết cách, đừng mắng tôi sỉ diện, đàn ông ai lại không muốn để lại ấn

tượng tốt trong lòng người đẹp chứ?

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ

có nên lấy tay kia chỉnh sửa lại mái tóc rối bù một tý không, tự nhiên

Trần Hạo cọ quậy, cố sức hất tung tay tôi ra.

"Làm gì thế, anh khó chịu chỗ nào?" Tôi hơi lo không biết Trần Hạo có phải đã uống tới nỗi bị bệnh rồi không.

Trần Hạo hơi bị líu lưỡi, nói giọng lè nhè: "Tôi không sao, cậu buông tôi

ra, tôi phải tìm con nhỏ đó, sao cô ta lại dám trừng mắt với tôi, chê

tôi hôi thối à? Cô ta tưởng mình sạch sẽ lắm sao? Cô ta dựa vào gì mà có thể lái chiếc xe xịn đó, tưởng tôi không biết sao? Không được, tôi phải nói chuyện với cô ta. Phụ nữ không nên vì tiền, vì muốn lái xe xịn mà

bán rẻ mọi thứ. Thật là xấu hổ, xấu hổ quá!" Trần Hạo càng nói càng kích đông, một cánh tay đã đẩy tôi lùi ra sau.

Tôi hiểu Trần Hạo đang nghĩ gì, một c