
m vợ tôi, phải chấp nhận tất cả, bao gồm cả tình nhân của tôi.”
“Anh còn muốn tôi mỗi thứ Sáu đến đây sao? Anh đáp ứng kết thúc rồi mà!”
Vũ Dung tức giận nâng cao giọng nói, điều này làm cho sắc mặt của anh lập tức trầm xuống,
“Đúng vậy, giao dịch ngày thứ Sáu chính xác đã xong, từ giờ trở đi, tôi muốn em chuyển lại đây ở cùng tôi, tôi muốn em làm tình nhân.”
Vũ Dung nghe vậy càng thêm khiếp sợ, cô không thể nhận, cô một chút cũng không thể nhận! Cô ổn định hai chân phát run, kiên cường đứng lên, tuy rằng khoảng cách chỉ có mười cm, nhưng vẫn phải bình tĩnh nói:“Tôi cự tuyệt.”
Anh nhướng mày thoải mái trả lời:“Em có tư cách cự tuyệt sao? Tôi tùy lúc có thể đem đống ảnh kia công khai, đưa đến văn phòng của em, đưa đến nhà người đàn ông kia, hoặc là…… thành lập một trang web công khai triển lãm, tin rằng hiệu quả có khi còn truyền bá nhanh chóng, quốc tế hóa ý chứ.”
“Anh không thể uy hiếp tôi vậy!” Cô rốt cuộc chịu không nổi đối đãi như thế , cô muốn tự do, cô muốn tương lai, cô muốn có cuộc sống mới!
“Tôi vì sao không thể?” Anh hỏi lại.
“Tôi mặc kệ anh có công khai ảnh chụp công ty tôi hay không, tôi không cần !”
“Cho dù em không có công việc? Không có bạn trai?
“Đúng vậy!” Cô ngang ngạnh, đau lòng quyết tâm,“Tôi chịu đủ rồi, cho dù thân bại danh liệt, tôi cũng muốn rời khỏi anh”
Anh nheo hai mắt lại, khẩu khí có chút không đành, “Em…… hận tôi vậy?” (Ông này hỏi thừa, đương nhiên hận, người edit còn hận nữa là)
“Tôi hận anh! Tôi hận anh thấu xương!” Cô không nghĩ lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cô oán hận loại cảm giác vô lực này.
Anh nhún vai không quan tâm,“Tôi lười quản cảm giác của em đối với tôi, tóm lại, tôi sẽ không để em đi .”
“Tôi sẽ đi ! Tôi muốn rời khỏi Đài Bắc, tôi…… tôi muốn xuất ngoại, tôi muốn vĩnh viễn rời khỏi chỗ này!” Đơn giản đi khỏi đây! Cô còn gì để quyến luyến ở đây chứ?.
Nhưng anh rất nhanh bác bỏ ý tưởng của cô ,“Em muốn đi cũng đi không được, tôi sẽ phái người đi theo, hành động của em bị tôi khống chế trong lòng bàn tay.”
Thân thể Vũ Dung run lên,“Anh không thể đối với tôi như vậy, tôi có thể kiện anh làm hại tự do thân thể, tôi thậm chí có thể kiện anh tội danh mấy năm qua lấy ảnh chụp để uy hiếp tôi!”
“Kiện tôi? Đó là một chủ ý tốt lắm, đáng tiếc em không có cơ hội làm như vậy, bởi vì mặc kệ em đến chỗ nào, đều đã có người giám thị em, sẽ không cho em làm chuyện ngu xuẩn .”
Nói như vậy, cô căn bản là bị vây trong thiên la địa võng, không có khả năng đào thoát !
Cô hoảng hốt lắc đầu,“Anh nói thật ư?”
“Chín năm trước tôi đã nói, chúng ta sẽ không chia tay mà.” Anh uống cạn ly rượu, đặt nó qua một bên.
Thoáng chốc Vũ Dung không thể nói được lời nào, không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ kỹ câu nói kia? Hơn nữa muốn tiếp tục thực hiện nó? Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy? Vận mệnh sao lại muốn vui đùa cô thế? Vì sao cô luôn trốn không thoát ngày thứ Sáu ác mộng này? Đẵng nhẽ hôm nay là lễ Giáng Sinh tốt đẹp nhất, là ngày mà cô có được giấc mộng đẹp nhất vậy mà nó lại là ngày mọi hy vọng của cô tan biến, ở chỗ này, chỉ còn lại thân thể mà không có linh hồn.
“Chấp nhận sự thật đi!” Anh lấy khẩu khí bình tĩnh nói.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt thâm trầm của anh rồi đột nhiên trong lúc đó toàn bộ tức giận cùng oán giận đều bùng nổ. Cô mặc kệ không nghĩ nhiều, là anh làm cho cô đi đến đường cùng! Cô giơ hai tay, dùng sức đánh vào thân thể anh,“Nếu cho tới bây giờ anh không tính buông tha, anh cần gì phải cho tôi hy vọng tự do? Anh làm cho tôi nghĩ đến tôi có thể có một cuộc sống khác, nhưng giờ anh lại tước đoạt giấc mộng của tôi! Rốt cuộc là tôi thiếu nợ anh cái gì? Vì chín năm trước tôi chống đối anh, trêu chọc anh, tôi phải trả giá lớn như vậy sao? Điều này không công bằng, rất không công bằng”
Cô giơ tay đánh vài cái, Tất Duy Lân bắt được hai tay của cô , đem cô kéo vào trong lòng mình, một câu cũng không nói.
“Thả tôi đi…… Tôi van cầu anh…… Thả tôi!” Thanh âm của cô bắt đầu nghẹn ngào, không thể ức chế chua xót nảy lên trong lòng, nước mắt nóng bỏng cũng bắt đầu chảy xuống. Đây là lần đầu tiên, cô ở trước mặt anh mất đi khống chế, không thể khắc chế nước mắt, cho dù là cái đêm cô mất đi trinh tiết, cô cũng không rớt tới một giọt lệ, nhưng giờ này khắc này, cô lại khóc lớn như một đứa trẻ giống như mất đi một món đồ chơi mà cô thích nhất, cô không thể diễn xuất như một người vô tri được nữa rồi.
Nhìn cô khóc lớn, anh vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhẹ nhàng dìu cô đến ghế sô pha ngồi, để cô dựa vào đầu vai anh khóc. Không biết qua bao lâu, Vũ Dung cuối cùng cũng hơi hết nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu, một lần khẩn cầu anh cuối cùng,“Thả tôi.”
Hai hàng lông mày anh nhíu chặt,“Không có khả năng.”
“Vì sao? Vì sao?” Cô thật sự không hiểu!
“Đồ vật của tôi, đàn bà của tôi tuyệt đối không có khả năng chia sẻ cùng người khác.” Anh lãnh đạm trả lời.
Chẳng lẽ chỉ vì điều mạc danh kỳ diệu đó mà anh giữ lấy cô, hy sinh hạnh phúc cả đời cùng sự vui vẻ của cô sao? Vũ Dung bắt đầu cảm thấy rét lạnh, người đàn ông trước mắt này căn bản là băng, trong cơ th