
vẻ.
Phong Ấn kết thúc nhiệm vụ phi hành xong trở về ký túc xá mới nhìn thấy tin nhắn của Lục Tự. Nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu nói.
----- Bây giờ cô ấy luôn luôn chờ điện thoại của cậu.
Phong Ấn không hề suy nghĩ mà xóa tin nhắn ngay lập tức, anh tắm rửa rồi đi ăn cơm. Hôm nay, đầu bếp trong căn tin nổi tiếng là sư phụ thay đổi món ăn đa dạng, ấy vậy mà lại thay đổi thành món cơm cuộn, Phong Ấn không khỏi lắc đầu bật cười, dường như ông trời cũng có ý nhắc nhở anh, có một cô nhóc nhỏ đang chờ đợi anh. Hộp cơm kia vẫn còn trong ngăn tủ của anh, mỗi ngày thay quần áo anh đều có thể nhìn thấy. Túi đựng bên ngoài có hai chiếc nơ bướm nhỏ rất xinh đẹp, trong đó có một chiếc đã bị anh không cẩn thận làm rơi xuống rồi tùy tiện ném vào trong ngăn kéo, còn lại một cái đang lẻ loi móc ở phía trên.
Phong Ấn mở ngăn kéo ra, anh lấy chiếc nơ bướm tinh xảo ra rồi vuốt nhẹ. Từ chiếc nơ bướm tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương này khiến anh nhớ đến cô nhóc kia. Cũng đã lâu rồi, mùi hương đã hoàn toàn bay hơi. Anh nhắm mắt lại, phảng phất như được nhìn thấy lại hôm trước khi anh đi, Lôi Vận Trình ngồi xổm bên cạnh giường anh, bạo dạn pha lẫn một chút dè dặt cẩn thận hôn trộm anh, còn có cả vẻ mặt và ánh mắt bướng bỉnh của cô.
Chiếc nơ bướm được thắt thành từ vải gấm, mềm mại trắng mịn, Phong Ấn nhẹ nhàng đặt nó lên môi, xem như thứ anh vừa chạm vào chính là cánh môi của cô. Bỗng nhiên anh ý thức được bản thân đang làm gì, giống như bị điện giật, Phong Ấn ném trả chiếc nơ bướm lại ngăn kéo.
Anh không biết bản thân mình đã bị gì, từ sau khi nhận được tin nhắn kia, rất nhiều ngày anh ngủ cực kì không ngon. Lục Tự và cô đã tiến triển thêm bước nào chưa, anh không biết, mà anh cũng không muốn biết làm gì. Nhiều lúc, anh đã tự hỏi bản thân có đối xử với một cô gái nhỏ vô tội quá mức tàn nhẫn hay không, cho dù là dũng cảm, chấp nhất, thậm chí là uất ức và ánh mắt kiên cường của cô đều khiến anh nảy sinh một chút thương tiếc, nhưng mà trong lòng anh không ngừng có một tiếng nói nhắc nhở rằng cô gái này anh không thể đụng vào.
Nhưng vì sao không thể, trái tim anh lại không nói cho anh biết.
Phong Ấn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng đang tỏa ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, anh không biết cuộc sống của cô trong học viện quân sự như thế nào.
Bùi Dịch ở cùng ký túc xá với anh trở mình, cố gắng mở đôi mắt đang buồn ngủ mãnh liệt của mình lên liếc nhìn anh một cái. “Cậu làm như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cậu đang nhớ nhung phụ nữ đấy.”
Phong Ấn mỉm cười. “Bây giờ thật sự là em đang nhớ nhung phụ nữ.”
“Chính ủy không phải đã giới thiệu bạn gái cho cậu rồi sao, bằng lòng nhanh lên, nửa đêm mà nhìn cậu thế này rất dễ bị nghẹn.” Bùi Dịch lớn hơn anh vài tuổi, đã đến giai đoạn đàm đạo kết hôn với bạn gái. “Cậu không tìm phụ nữ sẽ khiến người ta hoài nghi khuynh hướng tình dục của cậu đó.” Trong sư đoàn của bọn họ, các phi công trẻ tuổi ai mà không có bạn gái? Dường như chỉ có một mình Phong Ấn là độc thân.
Bùi Dịch vừa nói xong thì giả vờ giả vịt kéo chăn phủ kín người nằm ở trên giường, Phong Ấn gối đầu lên cánh tay mình rồi như cười như không nói: “Vậy anh đừng ngủ, cẩn thận coi chừng em gây rối anh đấy.”
…
Sau khi vào học viện, trải qua kì kiểm tra thì chỉ có ba người bị loại. Đầu tháng ba, có đợt tập luyện học viên như những tân binh vừa mới vào quân đội, học tập, rèn luyện thể năng còn có các bạn học bị đào thải bất ngờ khiến ai đầu óc ai cũng căn thẳng. Ở trong mắt bọn họ Phương Mặc Dương thật sự là người lạnh lùng, tàn nhẫn và nghiêm khắc, có hai anh bạn học không thể chịu nổi sự “tra tấn” của anh ta nên chủ động thôi học.
Lúc ăn trưa, Đỗ Nghiên Thanh hỏi cô, đoán xem người tiếp theo rời khỏi đây sẽ là ai.
Lôi Vận Trình lắc đầu, yên lặng ăn cơm. Cô không quan tâm ai sẽ đi, chỉ biết là bản thân tuyệt đối không thể để xảy ra bất kì một sai sót nào.
Trước khi các học viên mới vào quân đội tuyên thệ, Phương Mặc Dương tuyên bố danh sách các lớp trưởng. Lớp trưởng đội một là một người nam sinh tên Hướng Bắc Ninh, là người đã nhìn chằm chằm vào Lôi Vận Trình vào ngày đầu tiên. Hướng Bắc Ninh là người xuất sắc nhất trong nhóm học viên, bất luận là về phương diện thể năng hay là phương diện văn hóa, cậu ấy đều là nổi trội, lúc nào cũng là người đứng đầu. Điều này khiến cho Lôi Vận Trình tự nhiên xem cậu ấy là một đối thủ, nhưng mà Lôi Vận Trình không thích Hướng Bắc Ninh, mặc dù cậu ấy vẫn không hề khoác lác và luôn đón nhận ánh mắt láo xược của cô.
Hôm nay là một ngày rảnh rỗi hiếm có, không có đợt huấn luyện. Lôi Vận Trình lôi kéo Đỗ Nghiên Thanh chạy bộ, mặc dù thể năng của cô ấy không phải là kém cỏi nhất nhưng Đỗ Nghiên Thanh cũng rất xuất sắc, sự cố tình thiếu tự giác của cô ấy cuối cùng vẫn ngã ngũ trước sự thúc giục nghiêm khắc của Lôi Vận Trình.
“Không được, không được…” Đỗ Nghiên Thanh thở hổn hển ngã xuống bãi cỏ, hai chân run rẩy đứng không nổi nữa. “Trình Trình, nữ siêu nhân, lấy nước lại đây đi, tớ khát sắp chết rồi.”
Thời tiết vào mùa thu ở thành phố C vô cùng mát mẻ, nhưng độ nóng ban ngày vẫn khiế