
chẳng giữ kín được lâu, trời sinh vui vẻ, hơn nữa luôn nghĩ ai cũng như mình, chuyện gì qua thì cho qua, cho nên hôm họp lớp đó, anh và Quản Dĩnh cùng đi, cậu ta lén thì thầm với anh: “Cuối cùng Quản Dĩnh vẫn là người nhà họ Đỗ các cậu”.
Đỗ Trường Luân vội vàng về nhà, chỉ nói với Hân Nhiên: trong nhà có chút việc.
Anh không nói là có chuyện gì, Quý Hân Nhiên cũng không muốn hỏi nhiều nhưng thấy vẻ vội vàng của anh lại sợ bên đó thực sự có chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện qua. Điện thoại là dì giúp việc nghe, lần trước sau khi Đỗ Vân Châu bị ngã, sợ một mình Thượng Mai không lo xuể, nên Đỗ Trường Côn mời bà giúp việc tạm thời đến.
“Dì Lâm, trong nhà có ổn không?”. Cô từng gặp người này, mập mạp, vẻ mặt từ ái, nấu ăn rất ngon.
“Là Hân Nhiên đúng không?”, bà nhiệt tình chào hỏi, “trong nhà vẫn ổn, sao con không về với Trường Luân?”
“À, con dạo này hơi bận… cha con khỏe không ạ?”
“Khỏe lắm, vừa rồi mẹ con đưa ông ấy ra ngoài đi lại, vừa rồi Trường Luân và Quản Dĩnh đi ra ngoài, con tìm nó à?”
“À, không, con không có việc gì đâu, chỉ tiện hỏi thế thôi”, cô vội cúp máy.
Đỗ Trường Luân chỉ ở đó một ngày, trở về rồi luôn là vẻ tâm sự nặng nề. Quý Hân Nhiên không muốn mà cũng không định đoán lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Buổi tối, Quý Hân Nhiên ôm laptop chat chit với Lưu Lâm. Đỗ Trường Luân nhàn nhã hiếm thấy mà nằm bên giường lật báo. Người ta nói “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, bị Quý Hân Nhiên mưa dầm thấm đất, đôi khi cũng sẽ xem báo chí trước khi đi ngủ.
Di động đột nhiên vang lên, là của Đỗ Trường Luân, điện thoại anh trừ nhạc chuông riêng của Quý Hân Nhiên thì những số khác đều để tiếng chuông thông dụng, trong ban đêm yên tĩnh tạo nên sự bất ngờ.
“Xin chào”. Anh cầm di động, “Chị chờ một chút”, anh nhìn Quý Hân Nhiên bên cạnh một cái rồi đứng dậy đi ra ban công.
Quý Hân Nhiên nhìn người đang nhận điện thoại ở ban công, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cô nghe rõ được trong điện thoại là giọng nữ, chỉ cần nói một câu đã khiến Đỗ Trường Luân lo lắng như vậy, còn có thể là ai?
“Tự đối xử tốt với bản thân một chút, những cái khác chỉ là thứ yếu”. Cô nặng nề gõ lên cửa sổ chat hai hàng chữ này.
Quý Hân Nhiên bắt đầu hơi sợ về nhà, cô sợ cảm giác hai người sống chung một căn nhà lại như người xa lạ. Thời gian cô ở nhà càng ngày càng ngắn, cuối tuần chủ yếu đều cùng Triệu Nghệ Hiểu đi dạo phố, mua sắm.
Hách Lực vì có một hạng mục đầu tư nên hầu hết đều ở công ty, có đôi khi cô ở lại ngay nhà Triệu Nghệ Hiểu, điện thoại cũng chẳng buồn gọi, chỉ nhắn tin: “Đêm nay ở lại nhà Triệu Nghệ Hiểu, không về”. Đối phương ngay cả nhắn lại cũng không có, sau này cô chỉ nhắn “Đêm nay không về”. Dù sao người đó cũng không quan tâm.
Trong thời gian này anh lại về nhà một lần, một tháng về nhà hai lần, đúng là bất thường, trước kia dù về tỉnh họp thì chưa chắc anh đã về nhà.
Có đôi khi cô không nhịn được mà nghĩ, với người đàn ông chung sống cùng mình lâu như vậy, rốt cuộc mình hiểu anh ta được bao nhiêu?
Cô về nhà, Trữ Băng cả kinh nói: “Hân Nhiên, sao con gầy đi nhiều thế?”
Cô nhìn gương rồi tự vuốt mặt mình: “Gầy ạ? Không cảm thấy gì cả?”. Thực ra cằm nhọn hơn nhiều.
“Con ấy à, có phải không nấu cơm mà ăn uống linh tinh ở ngoài không? Lười nấu thì về nhà mẹ nấu cho con”. Cô nghe vậy mà mắt cay cay, vội quay mặt đi.
Lúc ăn cơm, Trữ Băng có hơi buồn lo: “Hân Nhiên, sao mẹ cảm thấy cha con như đang giấu mẹ chuyện gì? Mấy ngày nay đều về rất muộn, bận tối mắt tối mũi”.
“Có bao giờ cha không bận đâu? Mẹ nghĩ nhiều rồi”.
“Không phải, Hân Nhiên, mẹ cảm thấy có hơi lạ, có một lần ông ấy đột nhiên hỏi mẹ muốn đi du lịch ở đâu, nói qua đợt này sẽ cùng mẹ đi du lịch. Con bảo, trước mẹ muốn ông ấy đi cùng, ông ấy luôn nói không rảnh, công ty bận rộn, giờ lại chủ động hỏi mẹ?… Hơn nữa, có đôi khi hình như ông ấy muốn nói gì đó với mẹ nhưng hỏi lại thì lại chẳng chịu nói gì…”
“Mẹ, mẹ cũng đừng tự nghĩ nhiều, chờ lúc về con hỏi chú Đức xem sao”. Thực ra cô cũng chẳng nghĩ sẽ có chuyện gì, nói vậy thuần túy là để mẹ đỡ lo.
Gần đây Đỗ Trường Luân cũng rất bận rộn, trong thành phố có thể sẽ thay đổi nhân sự. Có tin đồn, sang năm bí thư thị ủy sẽ đến tỉnh ủy nhận chức, chức vụ bỏ trống này không biết sẽ do ai tiếp nhận. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là thị trưởng Trần nhưng cũng có thể không do đề bạt mà do cấp trên phái tới, chuyện chưa chắc chắn luôn có rất nhiều biến cố bất ngờ.
Về lý mà nói, ai tiếp nhận chức vụ này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến anh nhưng làm chính trị luôn có bè phái, ban đầu anh còn mong mình có thể mặc kệ nhưng càng dấn thân vào chốn quan trường thì càng phát hiện, đây là điều không thể.
Anh vừa tốt nghiệp xong đã làm thư lý cho thị trưởng Trần, lúc đó ông vẫn là phó thị trưởng. Đến hôm nay, vị trí hai người đều thay đổi nhưng trong mắt người khác, anh chính là người của thị trưởng Trần. Nhất cử nhất động của anh đều sẽ ẩn chứa ý tứ của Trần thị trưởng. Mà có thể ngồi vào vị trí bí thư hay không với thị trưởng Trần là rất quan trọng, ngồi rồi, phía trước chính là biển r