Teya Salat
Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325941

Bình chọn: 9.00/10/594 lượt.

, hắn sinh lòng an ủi nói: “ Bộ tộc hoa và cây cảnh chúng ta mặc dù không phải chịu luân hồi, cũng có tuần hoàn tái sinh , không cần sợ hãi."

Nàng quật cường nói: "Ta sợ bị Lôi Phong làm bị thương căn nguyên , tương lai dù có tái sinh cũng không còn nhớ được ngươi ."

Hóa ra là vì cái này? Hắn ngây cả người.

Nàng cắn môi nói: “Vài lần lần trước cũng thiếu chút nữa qua không được"

Có một lần suýt nữa bị đánh quay về nguyên hình, nhưng lúc đó nhớ đến hắn, nàng không cam lòng , vẫn cố gắng chống đỡ đến phút cuối cùng.

Hắn lấy lại tinh thần, ôn nhu nói: "Nàng có thể qua, lời của ta nàng cũng không tin sao ?"đúng vậy, hắn là thần tôn đại nhân, có thể biết trước tương lai! Nàng bỗng nhiên dân lên niềm tin tưởng, thản nhiên nhìn hắn cười nói: "Đương nhiên tin, ta nhất định sẽ thành tiên để còn làm thần hậu của ngươi."

Thời điểm này rồi mà vẫn còn muốn làm thần hậu của hắn , hắn cảm thấy buồn cười lại không biết phải làm sao "Vậy ứng phó cẩn thận, không được sợ hãi , chỉ cần qua thiên kiếp, ta sẽ mang người đến hội Dao Trì.

"Hội Dao Trì thiên đình!

Nàng mừng rỡ,: "Thật sự?"

Biết rõ tu tiên là dựa vào tín niệm (niềm tin), chứ không phải là lợi dụ (cám dỗ), nhưng đối nàng mà nói, hắn lại không thấy như vậy có cái gì sai, mỉm cười gật đầu nói "Hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta sẽ theo dõi nàng ."

Nàng mừng rỡ: “Ta biết ngươi sẽ giúp ta, ta không sợ."

Hắn sửng sốt một chút, không tỏ vẻ gì.

Chỉ cần có kế sách ra tay tương trợ, che chở cho nàng tự nhiên không thành vấn đề, nhưng nay nàng trúng phải điều lạ thường chưa rõ, dựa vào hai mươi vạn năm tu hành của hắn cũng không thể nhẩm tính được tương lai của nàng , có thể thấy được kiếp nạn này cực kỳ nghiêm trọng, vạn nhất ứng vào lúc này thì sao . Tuy hắn ra tay là thiện ý nhưng chỉ sợ rước lấy phải đại họa, tương lai ngay trước mắt, bước ngoặt lớn này bất kể như thế nào cũng không được sai , huống chi không cần đề cập đến một điều như vậy quá nhiều, chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không cần giúp đến , cho nên trong tộc điêu linh đến tận bây giờ , đáng giá vì một tiểu yêu mà mạo hiểm ra tay?

Nhìn đôi mắt long lanh trong sáng kia, hắn cuối cùng cũng không thể đành lòng cự tuyệt, thở dài, dặn dò nói: “Nhớ kỹ, mặc kệ thế nào, tuyệt đối không được cách xa thổ địa dẫn đến bị thương căn nguyên nghe chưa ."

Nàng kiên định nói: “Ta đã nhớ kỹ, ngươi đừng lo lắng."

Hắn nhìn lên trời nói: "Mau đi núp đi."

Ngay lúc này ở trước mặt hắn lộ nguyên hình sao ? Nàng mặt đỏ lên nhìn hắn nói: “Ngươi đi trước."

Hắn cũng không miễn cưỡng, xoay người bước đi. "Nhớ rõ cùng ta đi hội Dao Trì!"

Nàng nhìn về phía bóng lưng của hắn hô một tiếng, nhún người hóa thành một gốc cây hoa sơn trà màu đỏ. "So với hoa sơn trà xung quanh, lại phá lệ đặc biệt . Có một cây cao hơn người, cành lá to lớn xanh thẫm phát sáng lấp lánh , bông hoa đầu cành lớn như đầu người, màu đỏ chói mắt, tám phần đã nở rộ, còn có một chồi non mới mọc .

Gió thổi qua, lôi đình sắp bắt đầu , hoa hồng trà bị thổi trúng ngã trái ngã phải. Ngàn năm chỉ một kiếp nạn lớn , không thể hoảng, chống đỡ qua được thì tốt rồi!

Nàng cố gắng không run, âm thầm cổ vũ bản thân, chỉ cần bình yên độ kiếp, sau này hành động sẽ không còn chịu hạn chế bản hình, nhưng quan trọng nhất là có thể từng bước lại gần hắn, vài lần trước đã cố gắng qua, lần này nhất định cũng có thể, huống chi còn có hắn hỗ trợ.

Một hoa sơn trà cao lớn dần dần thu nhỏ lại, biến thành hình dáng hoa sơn trà tầm thường, xen lẫn bên trong bụi hoa.

Mây đen trùng điệp kéo đến , trên trời mưa gió bắt đầu lớn . Mưa quất vào hoa, một cảnh tượng chật vật. Đau quá! So với lần trước còn đau hơn !

Nàng cắn môi chịu đựng, lấy lòng bàn chân cắm sâu vào đất . Giữa không trung xuất hiện một dãi ngân xà (hình rắng bạc), uốn lượn , lướt qua đám mây đen , tiếng vang lại chậm chạp không bắt đầu, giống như tìm kiếm cái gì. Một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ Bạch Chu sơn đều lắc lư .

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn , một gốc cây hoa sơn trà trong nháy mắt toàn bộ cành lá héo rũ. Nàng tránh sau một tảng đá , cae người đầy ngoài mồ hôi lạnh còn lại là nước mưa , lần này thiên kiếp quả nhiên nặng hơn nhiều , may mắn hắn sớm đã dạy nàng phương pháp di hình điệp ảnh (di chuyển thực thể ,để lại bóng) , hoa sơn trà bị sấm đánh trúng chính là hình thể giả, bản thân lại một lần nữa trở lại trong bụi hoa.

Ngân xà kia quả nhiên mắc mưu, một tiếng nổ vang lên, ngoài tảng đá lớn tính cả giả hình thể đều vỡ vụn.

Ba đạo lôi hình, biện pháp của hắn chỉ có thể né tránh hai cái , còn một đạo cuối cùng làm sao bây giờ?

Biết lúc này nàng mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, bắt đầu hốt hoảng, lại không dám tự mình lộn xộn chạy loạn, chỉ ngừng thở, tận lực thu lại cành lá, cùng với nhóm hoa sơn trà còn lại lẫn vào trong cùng một chỗ, chỉnh thân thể cơ hồ nằm rạp ở trên mặt đất . Ngân xà ở trên không lượn quanh, cúi xuống, ngước lên , tựa hồ như tìm kiếm.

Đột nhiên sức gió mạnh thêm, khóm hoa xung quanh đều bị nhổ tận gốc, rất nhanh liền chỉ còn lại một gốc cây hoa sơn trà màu đỏ trơ trọi .

Nàng vạn phầ