Mùa Đông Dài

Mùa Đông Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323230

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

bệnh viện kiểm tra. Vậy theo như trong thư, chắc là hai năm trước thời điểm đó, cô đã viết lá thư này.

Càng ngày càng nhiều manh mối, khiến anh cảm thấy lão Hà nói rất đúng.

Ông nói, hai người bọn anh đều là đứa ngốc. Anh viết nhiều lá thư như

vậy, không có một phong nào gửi đến tay cô. Mà cô viết nhiều lá thư như

vậy, nhưng một phong cũng không gửi đi.

Tự nhiên phải xa nhau bảy năm một cách vô ích, bây giờ suy nghĩ lại đều cảm thấy thật đau lòng.

[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>

Không thể chờ đợi thêm được nữa.

Trình Miễn vuốt mặt, thở dài để xả giận, rồi cầm điện thoại ở trên bàn lên.

Lão Hà bị bệnh ở tuổi này, nên càng phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, trong nháy mắt đã sang năm mới.

Huấn luyện tân binh cũng đến giai đoạn cuối, toàn bộ liên đội đều bắt

đầu chuẩn bị công việc. Mặc dù ở bên kia, Trình Miễn lại bắt đầu bận

rộn, nhưng không có lúc nào quên điện thoại thăm hỏi đến nhà họ Hà ở bên này, so với điện thoại về nhà còn chăm chỉ hơn. Cứ liên tục dùng biện

pháp như vậy, khiến bà Điền gần như không chống đỡ nổi nữa.

Tranh thủ lúc chỉ có hai người ở nhà, bà tức giận đến nhéo lỗ tai của

lão Hà: "Ông nhanh chóng khỏe lên cho tôi, nếu không thì thằng nhóc này

sắp đập vỡ điện thoại nhà chúng ta ra rồi!"

Trên mặt lão Hà tỏ vẻ bản thân hết sức vô tội, nhưng trong lòng lại vô

cùng hả hê, ông đã nhìn ra, người bạn già này của ông, sắp bị thằng nhóc nhà họ Trình kia thuyết phục thành công rồi.

Bởi vì bị bệnh, nên vốn định mời Trình Miễn đến nhà ăn bữa cơm trước khi hết năm, đành phải lùi lại đến năm sau. Nói là xem thời gian của Trình

Miễn, nhưng trong tết âm lịch phải trực phòng chiến, năm nay lại đến

phiên liên trưởng Trình, nên căn bản không thể rút ra thời gian rảnh

rỗi. Hai ông bà nhà họ Hà chờ rồi lại chờ, đợi đến khi tính kiên nhẫn

của bà Điền sắp bị bào mòn hết, Trình Miễn mới bắt được Từ Nghi vừa nghỉ phép trở về, thành công xin nghỉ vào cuối tuần.

Một ngày trước Tết Nguyên Tiêu, Trình Miễn trở về căn cứ đại viện.

Dĩ nhiên giáo sư Triệu biết chuyện Trình Miễn muốn đến nhà họ Hà, đây là lần đầu tiên con trai đến thăm nhà người ta một cách chính thức, dù thế nào cũng phải có sự chuẩn bị. Nhìn vẻ mặt của con trai vô cùng bình

tĩnh, không nhìn ra chút nóng nảy nào, hỏi đến cũng chỉ có một câu nói:

đều chuẩn bị xong rồi , ngài không phải quan tâm. Còn có vẻ là bà nhiều

chuyện rồi. Nên giáo sư Triệu định mặc kệ.[Truyện được edit bởi Mạn

Nhi**DĐ**L~Q~Đ'>

Sự bình thản này vẫn được duy trì đến sáng ngày hôm sau, đợi đến khi lên xe, khi cách chung cư Hà gia càng ngày càng gần, đột nhiên trái tim

Trình Miễn hơi loạn nhịp. Lấy một cái cốc luôn mang theo người ra, mạnh

mẽ hớp một ngụm nước, anh cố gắng bắt bản thân trấn định lại.

Hà Tiêu vẫn chờ ở cửa chung cư, cũng giống như Trình Miễn, lúc này tâm

tình hơi khẩn trương. Nhìn thấy chiếc xe Jeep quân dụng càng ngày càng

gần, nhịp tim của cô lại có khuynh hướng tăng nhanh.

Trình Miễn cũng nhìn thấy Hà Tiêu, nhanh chóng dừng xe lại, rồi xuống xe đi về phía cô. Hà Tiêu nhìn anh đang đến gần, vẫn là bộ thường phục mùa đông ngay ngắn, phẳng phiu, nhưng vẫn có chút cảm giác không đúng. Hà

Tiêu liền nhìn anh chằm chằm, tầm mắt rơi lên quân hàm của anh thì đột

nhiên hiểu ra, ngay tức khắc giọng nói liền nghẹn lại.

Trình Miễn nhìn sắc mặt của Hà Tiêu, biết đã bị cô phát hiện rồi, liền cười hỏi: "Sao vậy?"

Còn có can đảm hỏi làm sao nữa à? Cô quả thật không nói lên lời nữa.

[EDIT by MạnNhi~D-Đ-L-Q-Đ'>

"Sao lại đeo bộ quân hàm này?" Rõ ràng cả người là bộ quân trang 07,

nhưng quân hàm trên vai lại là bộ quân hàm cũ màu hoàng kim cứng nhắc,

thảo nào khiến cô nhìn không quen mắt.

"Anh phải lấy lòng chú Hà chứ." Anh nhìn quân hàm ở trên vai, "Sau nhiều lần cân nhắc, cũng chỉ có bộ quân trang 87 mới có thể bày tỏ sự đồng

cảm và thiện chí của mình thôi."

Hà Tiêu hơi im lặng: "Vậy sao sao anh không mặc cả bộ hả?”Vậy cũng phải tìm được đã. Trình Miễn ho nhẹ hai tiếng, nắm lấy bả vai của

Hà Tiêu: "Đi vào thôi, không thể để cho chú Hà và dì Điền chờ lâu."

Vào phòng, lão Hà cười híp mắt mời anh ngồi xuống, giống như không hề nhìn

thấy quân hàm trên vai anh. Tranh thủ cơ hội này, Hà Tiêu vội vàng cởi

áo khoác của anh ra, treo vào chỗ không ai có thể nhìn thấy. Nhìn dáng

vẻ lửa cháy đến mông của đồng chí Tiếu Tiếu, Trình Miễn không nhịn được

mà nhếch khóe miệng.

di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

Anh đưa quà ra mắt ra, lão Hà hơi mỉm cười, nói đã đến rồi còn mang quà làm gì. Ngược lại bà Điền không hề lên tiếng, vẫn nhận lấy.

Trình

Miễn cười nói không có gì. Lần này anh đến chính là để lấy lòng hai ông

bà nhà họ Hà, nhận thì tốt hơn, ngược lại nếu không nhận anh cũng không

biết bước tiếp theo nên làm thế nào.

Sau khi Hà Tiêu quay lại,

bốn người ngồi mặt đối mặt, không khí hơi lúng túng. Hai bên đều là

những người đã quen thuộc lẫn nhau, nên những điều cần thiết phải hỏi

han cũng được giảm bớt, giờ phút này cũng không biết nên nói cái gì nữa. Bà Điền có chút ngồi không yên, đứng lên, nói là đi vào phòng bếp xem

món ăn.

Còn lại ba người, sau một lúc h


XtGem Forum catalog