
uân này cũng thật cứng đầu, nếu như ban đầu cậu ta không kiên trì muốn đi như vậy, chúng ta cố gắng hơn nữa, nói không chừng cũng không đến mức này. . . . . ."
Về sự kiện kia, Trình Miễn cũng không muốn nhắc lại nữa. Làm cán bộ, sợ nhất là có lỗi với binh lính dưới quyền. Trình Miễn cũng không muốn bản thân lưu lại tiếc nuối như vậy, nhưng vẫn không làm được. Đến cuối cùng, chung quy là vẫn thiếu nợ Trương Lập Quân.
"Đến lúc đó mua cho cậu ấy mấy chai rượu ngon vậy." Trương Lập Quân thích uống rượu, chuyện này trong liên trinh sát ai cũng biết.
Hai người cùng cười, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng cũng không nhẹ nhõm như vậy. Trình Miễn nhanh chóng lướt qua một nửa danh sách, đối với tình thế năm nay trong lòng đại khái cũng đã đưa ra suy đoán. Cạnh tranh kịch liệt, tình hình vẫn không lạc quan lắm.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi Từ Nghi: "Mình nghe nói công tác giải ngũ này là sư trưởng Phùng chủ động nhận làm? Nhưng năm nay là năm đầu tiên anh đến sư đoàn chúng ta."
Từ Nghi liếc mắt nhìn anh: "Đừng nói lão Phùng, văn công của đảng ủy sư đoàn chúng ta đều là năm nay mới đổi. Dĩ nhiên, loại chuyện này bên trên đều muốn tỏ thái độ, mấy hôm trước bắt đầu phục viên và điều chuyển công tác, trong sư đoàn nhấn mạng rằng muốn công bằng, công khai, không thiên vị, giữ lại người tốt nhất. Nhưng cậu còn không hiểu rõ à, điều chuyển từ trên xuống, có năm nào thực sự làm được? Đến cuối cùng không rơi xuống đất cũng coi là tốt lắm rồi ."
Liên trưởng Trình nghe vậy không khỏi thở dài: "Rốt cuộc số năm công tác nhiều hơn so với mình, nên tư tưởng giác ngộ cũng không giống nhau ."
Năm ngoái anh ra ngoài học tập, nên phần lớn công việc giải ngũ của lão binh do Từ Nghi và Phó liên trưởng lão Ngô phụ trách, coi như là có kinh nghiệm hơn so với anh.
Từ Nghi cười khổ: "Khen tặng ít thôi, trước tiên suy nghĩ xem công việc năm nay làm như thế nào còn quan trọng hơn đấy."
Trình Miễn cuốn cuốn danh sách ở trong tay lại, vẻ mặt không thèm đếm xỉa đến: "Còn có thể làm như thế nào đây? Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản thôi!"
Chỉ đạo viên Từ: ". . . . . ."
Cả ngày bận rộn, gần tối ăn xong cơm tối, Trình Miễn thả chậm bước chân đi trở về. Thời điểm đi ngang qua nhà để xe, ngoài ý muốn thấy Trương Lập Quân. Dưới thời tiết âm mấy độ C, cậu ta mặc một bộ quần áo huấn luyện, phía trên phanh ra, cái mũ treo ở quân hàm trên cầu vai, phía dưới ống quần bị vén lên, kéo lê một đôi giày đang rửa xe chiến đấu. Thấy Trình Miễn đến thì lên tiếng chào anh, rồi cứ tiếp tục rửa xe của cậu ấy. Cũng không phải cậu ấy không để Trình Miễn vào mắt, đối với vị liên trưởng trẻ tuổi này,thật ra thì trong lòng anh tràn đầy kính trọng. Chỉ là ăn nói vụng về, không biết nên nói những gì.
Trình Miễn đứng ở một bên nhìn một lúc, rồi sau đó xắn tay áo lên, cầm một ống nước cao su khác lên rồi rửa xe cùng cậu ấy. Trương Lập Quân thấy liên trưởng của mình làm việc này, vội giành lấy, nhưng bị Trình Miễn từ chối rồi. Động tác của anh thành thạo rửa xe chiến đấu: "Trước kia khi ở trường quân đội có việc nặng gì chưa từng làm đâu? Mặc kệ tôi, cậu rửa của cậu đi."
Trương Lập Quân gãi gãi gáy, đành phải thuận theo anh.
Anh cùng với binh lính cấp dưới sống chung lâu ngày, cũng rất ít khi cẩn thận nhìn bọn họ giống như bây giờ. Phần lớn những binh sĩ này đều nhập ngũ khi mới mười mấy tuổi, trẻ trung mà non nớt, đợi đến khi trở thành một lão binh trải qua muôn vàn thử thách. Lão binh, cách xưng hô này đối với người đã từng đi lính mà nói thân thiết biết bao nhiêu. Lão binh lão binh, những năm tháng tham gia quân ngũ, dần dần lão luyện trong những âm thanh này, đi đến cuối con đường.
"Trương Lập Quân, đã suy nghĩ kỹ trở về sẽ làm gì chưa?"
Trương Lập Quân hả một tiếng, liếc mắt nhìn liên trưởng của bọn họ, không chú ý quay đầu lại: "Đầu tiên sẽ xây nhà, sau đó sẽ cưới vợ. Làm cho mẹ già của em vui vẻ một chút!"
Một người rất chất phác, nguyện vọng rất thực tế. Trình Miễn cười cười: "Rất tốt, có hi vọng là tốt rồi." Có hi vọng, đến lúc rời đi cũng không quá khổ sở.
Trương Lập Quân cũng cười hắc hắc hai tiếng, sau đó, đáy lòng lại xuất hiện nỗi chán nản nhàn nhạt. Thật muốn đi sao, ban đầu khi đưa ra quyết định kia, cũng biết sẽ có ngày này. Lần đó khi muốn rời đi, cảm thấy ở đây có nhiều chuyện uất ức như vậy, không bằng rời đi cho xong chuyện. Nhưng đến lúc này, anh lại bắt đầu cảm thấy không nỡ.
Năm nay năm cuối cùng ở đây của anh rồi, tính cả nghĩa vụ quân sự, anh đã ở đây đợi tám năm rồi. Đôi khi chính anh cũng cảm thấy khó hiểu, chỉ trong chớp mắt, sao anh đã tiêu phí tám năm rồi? Ai thông minh cũng biết nếu không có tương lai ở đây thì nên sớm rời đi. Trương Lập Quân càng nghĩ càng cảm thấy được bản thân mình con mẹ nó thật là ngu, càng nghĩ càng thấy mắt như bị cát bay vào vậy, làm anh muốn rơi nước mắt.
Trình Miễn nhìn mắt Trương Lập Quân dần dần đỏ lên, trong lòng cũng hơi khó chịu. Giọng nói nhỏ nhẹ, anh nói với Trương Lập Quân: "Cho dù nói như thế nào, cậu vẫn là một binh lính tốt."
Đây là câu nói mà anh không muốn nói với binh lính của mình nhất.
Tr