
thán câu, "Cũng coi là lại một lần hoàn mĩ được gặp thoáng qua Tử thần."
"Vậy xem ra tôi phải chúc mừng cậu rồi."
", mình cám ơn cậu nha."
Hai người vừa lảm nhảm một phen. Hà Tiêu ở bên cạnh nghe vậy, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hồng Kì, về sau đừng nói giỡn như vậy. Anh nghĩ đến phản ứng khi Lỗi Lạc biết chuyện như thế nào sao? Đúng rồi, chuyện này em đã nói với cô ấy, đoán chừng vào lúc cô ấy đang trên đường đi tới đây đó."
Diệp Hồng Kỳ nghe lời này, xoàn xoạt từ trên ghế đứng lên. Thấy ba người bọn họ nhìn anh kỳ quái, Diệp Hồng Kỳ không nhịn được mặt ủ mày ê nói: "Hỏng rồi, mình thảm rồi, mình chạy trốn thời gian dài như vậy, giờ đến lượt Lỗi Lạc nóng nảy. . . . . ."
Trình Miễn & Hà Tiêu & Đinh Ngụy: ". . . . . ."
Buổi sáng ngày hôm sau cả đoàn người cùng nhau đi bệnh viện căn cứ, chẳng qua là ba người bọn Trình Miễn có trách nhiệm áp tải bệnh nhân Diệp Hồng Kỳ đến lấy số. Nhìn thấy Lỗi Lạc, Hà Tiêu cực kỳ tức giận xông tới.
"Vất vả cho mình còn suy nghĩ như thế nào mới có thể xem xét đến tâm tình của cậu, không ngờ cậu và Hồng Kì hợp lại đẻ lừa gạt bọn mình, Lỗi Lạc, cậu cậu cậu thật không phải bạn bè tốt !"
Lỗi Lạc lập tức kêu oan: "Không phải so với các cậu biết trước hai ngày sao? Có cái gì tốt? Mỗi ngày ở đây chăm sóc anh ấy không nói, còn phải thường xuyên đề phòng anh ấy chạy trốn khỏi bệnh viện, mình sắp thành bác giúp việc rồi?" Nói xong thì vặn lỗ tai Diệp Hồng Kỳ, anh chàng quỷ quái này kêu khiến tất cả mọi người ở căn cứ bệnh viện có thể nghe thấy.
Những người khác ở đây, nhìn nhau cười. Rất tốt, mối thù của bọn anh có người trả thù rồi.
Ban đêm, tuyết vừa ngừng một ngày lại dần dần có khuynh hướng rơi xuống nhiều hơn. Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày ở sa mạc cực kì lớn, nhất là sau đêm tuyết rơi, gió lạnh vù vù, khô mà lạnh thấu xương. Cả nơi đóng quân đều yên tĩnh, trừ phòng ăn.
Phòng ăn cho cán bộ to như vậy, trung tâm bày một chiếc bàn tròn, trên bàn bày đầy chén đĩa, ngay chính giữa là một cái nồi bốc hơi nóng cuồn cuộn. Một đám người ngồi vây quanh cái bàn tròn, dễ nhận thấy tất cả mọi người uống không ít, bởi vì bên góc tường vất không ít chai rồi.
Trưởng ban cấp dưỡng mang theo một người lính hành động nhanh chóng kinh khủng, Lỗi Lạc và Hà Tiêu đang ngồi trong một góc sạch sẽ uống trà, một đám đàn ông quây xung quanh bàn uống rượu cô không có hứng thú tham gia, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cụng ly mời rượu, vẫn không nhịn được bĩu môi: "Mình không quản được anh ấy, bảo anh ấy nằm viện thì không nghe. Bắt anh ấy kiêng rượu cũng không làm."
Hà Tiêu rót vào chén cho cô ấy chút nước ấm: "Thừa dịp hôm nay mọi người đều ở đây, cậu cũng đừng quản anh ấy, để cho anh ấy thoải mái một lần đi."
Ngón tay vuốt ve ly trà, Lỗi Lạc hơi hạ khóe miệng: "Đúng vậy a. Mình dám chắc, anh ấy ở chỗ này bốn năm, hôm nay chính là ngày vui mừng nhất của anh ấy, thời điểm bắn được quả tên lửa đầu tiên đoán chừng cũng không vui mừng như thế này. Có đôi khi ngẫm lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hơn bảy năm rồi, chúng ta lại có thể tụ họp ở cùng một chỗ như thế này."
Nhìn ngoài cửa sổ bông tuyết yên lặng bay xuống, suy nghĩ của Hà Tiêu từ từ xa xăm: "Mình còn nhớ, thời điểm năm ấy mình theo ba mẹ rời khỏi Đại viện Lữ đoàn Pháo binh cũng là lúc tuyết rơi lớn như vậy, ngày đó thật là lạnh nha, lạnh khiến suy nghĩ của mình cũng bị bế tắc, nhìn thấy lão Hà bọn họ sắp xếp xong, sau đó thuê xe đi đến nhà ga, lên tàu hỏa ấm áp quá mức, thì mới thấy khó chịu, nên mình ôm mẹ khóc suốt."
Lỗi Lạc không khỏi vui vẻ: "Cậu còn có thời điểm không khống chế được cảm xúc như vậy à?"
Nhớ tới khi đó, Hà Tiêu cũng không nhịn được cười. Bây giờ suy nghĩ một chút cô thực sự hối hận, nếu như khi đó liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhiều hơn, có lẽ có thể thấy Trình Miễn rồi. Có lẽ cô vẫn rời đi như cũ, nhưng bảy năm sau, có lẽ cô sẽ không trôi qua gian nan như vậy. Anh từng nói cô là hi vọng của anh, nhưng cô có cảm giác không phải như vậy? Trong đám người bọn họ, chắc không dám nghĩ tới hôm nay người kia lại là của cô.
Lấy lại tinh thần, Hà Tiêu hỏi Lỗi Lạc: "Cậu cũng bị Hồng Kì lừa gạt như vậy à?"
Biểu cảm của Lỗi Lạc có chút kì lạ, mất tự nhiên : "Coi như là thế đi."
Hà Tiêu buồn bực: "Cái gì gọi là coi như là?"
"Ai nha, cũng không tính là bị lừa gạt tới. Khi đó mình còn ở thành phố B, sau đó thì nhận được điện thoại của đội pháo binh gọi tới, nói Đội Trường Diệp bị thương, tình trạng vết thương không hề nhẹ. Dĩ nhiên mình không nghi ngờ gì mà đến thăm anh ấy, đối với người này mình luôn mềm lòng cậu cũng biết rồi, sau đó cứ đến đây thôi."
"Nhưng trong nhà của cậu bên kia hoàn toàn không biết chuyện a, bác gái còn nói cậu trở về chăm sóc ông ngoại ——" nói tới chỗ này, Hà Tiêu hiểu ngay lập tức, trong nháy mắt híp mắt lại, "Cậu được lắm Lỗi Lạc, lừa gạt trong nhà cậu thì cũng coi như xong, cậu lại còn cùng Diệp Hồng Kỳ hợp lại làm phản, cùng nhau giày vò bọn mình à?"
Lỗi Lạc cực kỳ áy náy, vội vàng thêm chén nước cho Hà Tiêu: "Xin bớt giận, xin bớt giận mà."
Hà Tiêu hừ một tiếng,