
ên nấu cháo. Sau đó, động tác đầu tiên của cô, lại rất thành thạo, xào tỏi với rau xanh, cắt thịt bò cho thêm lượng bột vừa phải, lại trộn thêm chút dầu vào. Công tác chuẩn bị này, hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Cô có cảm giác, trước kia mình đã làm vô số lần. Trong trí nhớ mơ hồ, dường như có người đặc biệt thích ăn thịt bò, đó là chàng trai luôn thích nhíu mày…
Cô lắc lắc đầu hơi đau, từ chối tra tấn mình.
“Cám ơn.” Nhìn món ăn ngon miệng trước mặt, khiến Triệu Sĩ Thành chỉ biết nói lời cảm ơn.
Bữa tối nay tuy không phong phú, nhưng rất ngon. Dư Vấn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn theo anh.
Làm hại anh ăn được mấy miếng, lại không nuốt xuống được, “Làm sao vậy?”
“Ngoài cám ơn, chắc anh nên khen tôi chứ.” Cô cố ý.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới phát hiện, thì ra mình là người phụ nữ rất cô độc. Cô nhất định rất ít khi được người ta khen ngợi rồi. Cho nên, mày mới muốn biến mình thành xuất sắc! Vì mày lẻ loi mà muốn ưu tú, mày có thể ưu tú cũng là bởi cô độc. Bên tai lại có tiếng nói.
Anh thấy khó khăn, thật cẩn thận nói “Vậy, cô thích nghe thế nào?” Yêu cầu này của cô, đã thoát khỏi bài học tâm lý, anh phải đọc thật nhiều sách mới có thể ra phương án tác chiến chính xác.
Không nên cảm thấy buồn cười, nhưng mà, khóe môi Dư Vấn lại khẽ nhếch, “Coi như tôi chưa nói.” Nhưng cô quay đầu đi, không nén nổi khóe môi như hoa, rất muốn bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười thật lòng của cô từ sau tai nạn đó. Mà hiển nhiên, là anh “không ngờ” chọc cười cô. Anh biết mình có chút buồn cười, nhưng mà, cô lại muốn ca ngợi, anh thật sự sẽ không… Cũng nói không nên lời…
“Cô làm đồ ăn rất ngon, là nói như thế này sao?” Không muốn bị cô nhạo báng, anh cau mày hỏi.
Không được. Cô ôm trán, cuối cùng cũng cười thành tiếng. Cười ra rồi, cô lại cảm thấy ngực thoải mái hơn, dường như có một tảng đá lớn nặng trịch dần rơi xuống.
“Triệu Sĩ Thành, anh bảo mua mũ cho tôi, mũ đâu rồi?” Cô bỗng đổi đề tài.
Sau khi cười, đột nhiên thấy tâm tình vui hơn.
“Tôi nhờ Dung Hoa đi mua rồi.” Chẳng phải anh không có thành ý, không tự mình đi chọn, mà là anh sợ ánh mắt của mình không hợp ý cô.
“Tự tôi ra ngoài chọn, được không?”
Cô quyết định, khiến anh rất bất ngờ, “Đi, đương nhiên tốt!” Anh lập tức đáp ứng. Cô nguyện ý ra ngoài, nguyện ý thử tiếp xúc với mọi người, đây là tiến bộ rất lớn.
“Cô lựa chọn, tôi trả tiền.” Vẫn là anh đưa cô, tự nhiên sẽ không thay đổi.
“Nếu, anh tặng tôi quà…” Cô cẩn thận liếc anh một cái, “Tôi cũng sẽ tặng quà cho anh!” Anh giữ cô lại lâu như thế, hình như cô vẫn chưa cảm ơn anh thì phải.
Cho nên, cô quyết định, phải thay đổi sự giản dị và khô khan của anh! Triệu Sĩ Thành xuất hiện trước mắt mọi người, mọi người kinh ngạc đến rơi hàm.
“Này, đây là bác sĩ Triệu à?” Mọi người ở đây đều ngạc nhiên như nhau.
Nghe nói bác sĩ Triệu có anh trai sinh đôi, cho nên người ở trước mặt các cô hiện giờ chắc là bị tráo rồi hả? Nhưng, nhìn đến Tống Dư Vấn luôn đứng sau anh, mặc trang phục với màu và kiểu dáng rất xứng đôi, họ lại nhíu mày nghi ngờ, lập tức bác bỏ ý nghĩ đó.
Nhưng mà, nhưng mà, vẫn là gương mặt kia, tại sao giờ bác sĩ Triệu lại đẹp trai ngất trời như thế chứ? Bác sĩ Triệu vẫn mặc áo sơ mi, lần này, giá của cái áo kia chắc là cao lắm, màu đen xám kẻ nhấn mạnh đường vai của anh, phía dưới là chiếc quần jean đen đơn giản bó sát, làm cho hai chân cao ráo của anh càng quyến rũ, mông tròn khỏe mạnh nổi bật lên, anh không cắt tóc quá ngắn, nhưng kiểu tóc được thiết kế rất tỉ mỉ, móng tay được cắt sửa gọn gàng, tất cả làm bật lên khí thế mạnh mẽ và kiên cường ở người đàn ông. Nhân viên trong phòng khám, dù là bác gái hay thanh niên, cũng đều nhìn đến chảy nước miếng. Đúng là người đẹp vì lụa, phật dựa vào vàng!
Dưới ánh nhìn chòng chọc của các cô, Triệu Sĩ Thành lộ ra vẻ mất tự nhiên, đột nhiên nói: “Cái đó, Tống Dư Vấn nói… quần áo kẻ mùa hè, đang là mốt…”
Hôm qua nói đi mua mũ cho cô, kết quả, cô chỉ chọn một cửa hàng, trực tiếp đi vào, chưa đầy ba phút, đã chọn được ba chiếc mũ. Cô nói, cô thấy rất quen cửa hàng này.
Sau đó, cô còn muốn đi mua sắm, tự nhiên anh nhận lời, chỉ là không ngờ, lúc này họ đi theo đôi, khi ra chợ, cả đôi tay của anh lại bị túi đồ tấn công. Tất cả đều là đồ của anh, từ quần áo đến giày da, từ túi đến thắt lưng, cài tay áo, thậm chí ngay cả dao cạo râu cũng không quên. Cô quả thực như mới phát hiện ra thú cuồng mua sắm, tiêu tiền như mưa đến không đau lòng, chỉ cần là anh mặc đẹp, cô đều mua hết.
“Tống Dư Vấn, tôi không thể nhận quà này!” Cuối cùng, anh nghiêm mặt.
Họ chỉ là bạn bè bình thường, mấy thứ này có giá trị rất lớn.
“Hai ngày nữa anh lại mua quà cho tôi là được rồi.” Cô rất kỳ quái liếc anh một cái, dường như anh mới là người thần kinh không bình thường ý.
Giọng điệu đương nhiên này khiến anh nghẹn lại.
“Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ?” Cô nhăn mày, rất bất mãn việc anh không phản ứng.
“Đương nhiên không phải!” Anh vội vàng giải thích.
Anh rất biết kiếm tiền, cô nghĩ tiêu thế nào cũng đâu sao! Nhưng vừa mới thốt ra, anh lại càng mất tự nhiên. Đối th