
riển theo hướng mê hoặc quyến rũ. Vội
vàng ngậm miệng cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, giống như có chút uất ức, có
chút lo lắng, cũng có chút không quan tâm.
Tô Mặc hết sức kinh ngạc, đưa tay vuốt ve lọng tóc mềm mại của
Lâm Thư, nhẹ nhàng nói một câu, "Tiểu Thư, tại sao anh lại có thể yêu em
nhiều đến vậy chứ"
Câu nói trầm thấp uyển chuyển kia truyền ra bên ngoài từ giữa
môi và lưỡi anh, thiên hồi bách chuyển (trăm lần nghĩ ngợi), cực kỳ mê người,
Tô Mặc vừa nói, vừa cúi xuống nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh khẽ chớp phát ra
những tia sáng chói mắt, nhìn thẳng vào trong lòng Lâm Thư.
Có lẽ chính là câu nói này, đã khiến cho Lâm Thư cảm động,
vươn tay ra, chậm rãi ôm lấy vòng eo gầy gò của Tô Mặc. Được cổ vũ, Tô Mặc
không còn do dự, chống cánh tay sang hai bên của cơ thể Lâm Thư, cúi xuống, cơ
thể anh từ từ hạ thấp xuống.
~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồng thế giới ~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu
hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồthế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ lược bỏ mấy trăm chữ đằng sau
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xa cách lâu như vậy, cuối cùng thì ăn tươi luôn, trong nháy
mắt đó Tô Mặc thực sự cảm nhận được một điều gọi là an tâm. Thực sự.... đã hoàn
toàn bại dưới tay Lâm Thư rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồng thế giới ~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu hu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ meo hu
hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ cua đồthế giới của đồng~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ lược bỏ mấy trăm chữ đằng sau
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới cua đồng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
meo hu hu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trước khi Lâm Thư ngủ, chỉ có một suy nghĩ, cái gọi là hiến
thân, thực sự và một chuyện không dễ dàng, sau đó liền mê man rơi vào trong
bóng tối
Còn Tô Mặc, lại nhẹ nhàng xuống giường, từ phòng tắm cầm ra
một cái khăn bông sạch sẽ, chậm rãi, từng chút từng chút một giúp Lâm Thư lau
chùi cơ thể. Trải qua nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên Tô Mặc làm được việc
như vậy.
Bây giờ cả người Lâm Thư từ trên xuống dưới, chỉ thuộc về một
mình anh, chỉ nghĩ như vậy thôi, cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Rõ ràng là không
thích nhất là đồ ngọt, nhưng mà, loại hương vị này, lại không hề làm cho Tô Mặc
chán ghét chút nào.
Trước đây từng nghe Tô hoãn nói một câu như này, "thích
một người, nên tác thành cho người đó, để cho người đó hạnh phúc" Khi đó,
Tô hoãn bị tổn thương trong tình cảm, nhìn Cố Minh rời khỏi mình, lại không đưa
tay ra giữ ở lại, để cho Cố Minh làm theo suy nghĩ của cô ấy thì cho rằng đó là
kết cục tốt đẹp nhất. Tô Mặc luôn luôn không đồng ý với cách nghĩ này, theo
cách nghĩ của anh, thì khi thực sự yêu thương một người, nhất định phải trói chặt
người đó ở bên cạnh mình.
Bởi vì, trên thế giới này, trừ bản thân mình ra, sẽ không có
ai có thể làm cho người mà mình yêu thương hạnh phúc hơn được nữa.
Cho nên, Tiểu Thư, hãy ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng rời khỏi
anh.
Tô Mặc chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Lâm Thư, khẽ
mỉm cười, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, ôm eo Lâm Thư, ôm chặt cô vào trong ngực
mình.
Tiểu Thư, anh yêu em, tình yêu này còn lớn hơn rất nhiều so
với tưởng tượng của em.
Sáng sớm, lúc tỉnh lại, Lâm Thư chỉ cảm thấy đau nhức mệt mỏi
rã rời khắp cả người, trên mặt còn mang theo hai cái mắt gấu trúc thật to 0_0,
một đêm phong lưu, thực sự không phải là nói chơi nha!
Haiz, thở dài một cái, tối hôm qua rõ ràng vẫn còn là một
người con gái, hôm nay đã hoàn toàn lột xác trở thành đàn bà rồi.
Thật sự là thật xin lỗi bản thân, thật xin lỗi cha mẹ, thật
xin lỗi nhân dân, thật xin lỗi vũ trụ bao la.
Bị ăn sạch sẽ một cách đơn giản như vậy, thực sự là..... thật
không có khí tiết mà!
Lâm Thư vẫn còn đang trong tâm trạng ai oán buồn bã, vừa
quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Tô Mặc đang nhìn chằm chằm cô.
"A....." Lâm Thư theo bản năng liền muốn lui về
phía sau, dịch lùi dịch lùi, cô quên rằng mép giường không có lan can, ngã ra đằng
sau, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống nền đất cứng rắn kia rồi. May mà Tô Mặc
nhanh tay lẹ mắt, đưa tay tóm lấy cô trở lại.
Nhưng mà....
Nằm ở trên người Tô Mặc, Lâm Thư luống cuống chân tay, này
Tô Mặc, rõ ràng..... rõ ràng..... hai cái trái đỏ hiện rõ ràng trên cơ thể, đây
không phải là đang công khai quyến rũ sao?
Căn bản không biết nên nhìn đi đâu, chỉ nghe thấy Tô Mặc khẽ
kêu rên nở nụ cười, giọng nói giống như được truyền từ một nơi xa xôi truyền tới
vậy, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người, "Tiểu Thư, em nhiệt tình như vậy,
anh làm sao có thể chống đỡ được...