
Nhưng cảm giác rõ ràng chân thật đó, nụ
hôn đó, những cái ôm kia, chợt giống như những thước phim quay chậm hiện lên
trong đầu Lâm Thư, từng chút từng chút một khiến cho không thể không thừa nhận
rằng nó đã là quá khứ.
"Thầy Tô, em chỉ muốn nói với thầy một câu" Lâm Thư
đột nhiên che dấu tất cả cảm xúc, Tô Mặc có chút không thể phản ứng kịp, thoáng
ngây người nhìn Lâm Thư.
Chỉ nghe thấy Lâm Thư gằn từng chữ, "Thầy, con người
không hiền lành như thầy, cẩn thận cả đời bị người ta chèn ép, tạm biệt"
Sau đó, không hề quay đầu bỏ đi.
Đây có thể là, những lời nguyền rủa quyết tâm ngoan độc cuối
cùng của Lâm Thư.
"Xì" vốn đang đứng ở bên cạnh, vì cái người cứng
miệng kia mà Hạ Tề tiến hành tự kiểm điểm, nhìn sắc mặt trở nên tối đen của Tô
Mặc thầm nói: "Cô bé này, theo mắt nhìn tuyệt đối không phải là sinh vật
trái đất đơn giản đâu?"
***
Đi dạo không có mục đích, đột nhiên Lâm Thư nhớ ra, cô từng
xem qua một bộ phim hàn quốc có phong tục vô cùng buồn nôn. Trong đó sau khi nữ
chính thất tình, lúc đêm khua, một thân một mình ngồi xe buýt, đi vòng quanh
thành phố. Mặc dù là có hành động có chút ngốc nghếch, nhưng quan trọng ở chỗ....
trên xe buýt vô cùng yên tĩnh, nữ chính nhìn thành phố ban đêm, trong giây phút
đó lại có thể hiểu ra tất cả, vứt bỏ mọi gúc mắc với nam chính
Phim ảnh, mãi mãi chỉ có thể noi theo thôi, nhưng không thể
nào vượt qua. Vì thế Lâm Thư, tìm đến một trạm xe buýt....
Nhưng mà, phim truyền hình chỉ có thể trở thành phim truyền
hình, hoàn toàn là vì không có tính thực tế trong hiện thực.
Lâm Thư nhìn cảnh sắc hoàn toàn xa lạ ở bên ngoài, sau đó,
vô cùng trầm mặc.
Aaaaa...... Ai có thể nói cho cô biết, trong phim truyền
hình nữ chính làm thế nào để ngồi chuyến xe cuối về nhà vậy? Trạm cuối không ngờ
lại ở một nơi hoang tàn vắng vẻ, cho dù có tiền đi nữa, cũng không có cơ hội
tiêu xài, hơn nữa, lúc đi vội vàng, trên người cô chỉ còn mấy đồng tiền xu hôm
qua mua đồ ăn còn thừa.
Gọi điện thoại cầu cứu, kết quả nhìn thấy điện thoại sập nguồn
mất từ khi nào rồi, hết pin sao? Thực sự là họa đơn vô chí....Lâm Thư hối hận đạp
đất, cô nên sớm biết, không phải ai cũng có thể giải bộ làm diễn viên.
Vù vù....
Từng cơn gió đêm thôi vù vù, trái tim rét buốt từng cơn.
Tất cả đều tại Tô Mặc, nếu không bị anh ta làm cho kích động,
làm sao cô có thể rơi vào hoàn cảnh như này chứ? Lâm Thư cúi gằm mặt, trong
lòng kêu gọi cái gọi là hối hận vô cùng. Người sai không phải là cô, nhưng bây
giờ cô lại phải lẻ loi ngồi ở trước trạm xe buýt, để làm cái gì chứ? tội gì phải
hành hạ bản thân cô như thế?
Việc đã đến nước này, nếu không thay đổi được, chi bằng
ngoan ngoãn tiếp nhận
Trước khi Lâm Thư bước vào đại học từng có một chị khóa trên
không biết mệt mỏi dạy bảo rằng, trong đại học có ba việc sau nhất định phải
làm đó là trốn học, lưu ban, yêu đương. Cho tới bây giờ, Lâm Thư cảm thấy bản
thân cô đã, tu thành chín quả rồi.
Không phải là thất tình thôi sao, có chuyện gì lớn đâu? Cùng
lắm là sau này không tin tưởng vào tình yêu nữa là được thôi...
Nghĩ như vậy, đột nhiên Lâm Thư thoải mái hơn rất nhiều
Vì thế, sáng ngày hôm sau, khi Lâm Thư lảo đảo đẩy cửa ký
túc xá ra, đối mặt với ba người đang lo lắng trùng trùng kia, "Cậu đi đâu
vậy hả?", "Không phải hôm qua cậu đi ra ngoài cùng với Tiếu Đồng sao,
tại sao lúc Tiếu Đồng trở về, lại không thấy câu?", "Không bị tên xấu
xa nào đó lừa tình lừa tiền đó chứ?"
Lâm Thư tiêu sái cười, "Chị đây đã ngộ ra rồi, hiểu rõ
những hư ảo của cuộc đời"
"Tớ đi Mcrblogging gia nhập vào hội pháp sư, lại có
thêm một người ném mình vào phật pháp rồi" đây chính là cái người bình
tĩnh Liễu Yên Nhiên.
"Tiểu Thư, thế giới đặc sắc như vậy, tại sao cậu phải
chịu khổ vườn không nhà trống?" đây là tiếng thở dài của Tiết Băng
Còn Tiếu Đồng, người "Nhân sĩ tri tâm" duy nhất, lại
kinh hãi liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái, "Cậu..... xẩy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Thư bĩu môi một cái, "Nhìn tớ vui vẻ thế này, thì
có thể có chuyện gì chứ?"
Không có chuyện gì.... có quỷ mới tin!
Cậu lừa được trời lừa được đất, lừa thần gạt phật, cũng
không thể lừa được Tiếu Đồng tớ đâu! liếc mắt nhìn Lâm Thư đắm chìm trong cái
thế giới vui mừng cô ấy tự tạo ra, Tiếu Đồng có chút không tin tưởng lắm.
Có cái gì đó không đúng, vô cùng không đúng.... Mặc dù Tiếu
Đồng rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xẩy ra, nhưng đột nhiên nhất thời đối
mặt với mối quan hệ thầy trò trở lại bình thường của Lâm Thư và Tô Mặc, Tiếu Đồng
lại không biết phải mở miệng như thế nào.
"Thầy Tô, em có thể nói chuyện với thầy một chút
không?" Hết giờ, Lâm Thư cầm quyển vở ghi chép bài lên, bước nhanh, chạy
lên trên bục giảng.
"Có thể" Tô Mặc lại có thể mỉm cười, gật đầu, nhìn
về phía Lâm Thư với vẻ mặt giống như đối với tất cả những sinh viên khác.
Còn Lâm Thư hoàn toàn giống như "Chăm chỉ học tập tốt,
ngày ngày hướng về phía trước", "Những chỗ dịch này em có chút không
hiểu...."
A, còn là loại sinh viên cung kính nữa chứ, cái tình huống lễ
phép với giáo viên này rốt cuộc là th