
ng phải vì thầy Tô, thì
còn có thể là vì ai được chứ?" Tiếu Đồng bĩu môi.
Nhưng Lâm Thư lại cảnh giác lùi lại phía sau ba bước:
"Chị Tiếu à, không phải là chị có ý với em đó chứ? Sao lại để ý em như vậy?"
Tiếu Đồng lười chấp Lâm Thư, xoay người liền chạy về phía rừng
cây nhỏ.
"Chậc, chậc, còn mạnh miệng nữa, chạy nhanh như vậy cơ
mà" Lâm Thư nhìn bóng lưng Tiếu Đồng, cười trộm.
Nhưng nụ cười này kéo dài không bao lâu, vẻ mặt Lâm Thư liền
sụp đổ. Tiếu Đồng nói không sai, bây giờ trong lòng cô rất rối rắm, vẫn chỉ là
chuyện liên quan đến Tô Mặc, cô sẽ hối hận sao? Lâm Thư như hỏi chính bản thân
mình, nhưng cô phát hiện, hỏi ba lần, câu trả lời đều là đúng vậy, sẽ hối hận.
Làm một người đầu óc đơn giản, Lâm Thư không muốn suy nghĩ
quá nhiều. Vốn dĩ, những chuyện giải thích ở trong mắt cô, sẽ luôn luôn tiêu
hao rất nhiều năng lượng, không tốt cho việc bảo vệ môi trường cacbon thấp. Nhưng
mà, bây giờ..... tiêu hao thì liền tiêu hao đi.
Lâm Thư nắm chặt tay, vung chân chạy về phía nhà Tô Mặc.
Cô muốn nói cho anh biết, cô đã không còn thích Trác Dịch nữa
rồi.
Cô muốn nói cho anh biết, mặc dù cô chỉ thổ lộ trong lúc nhất
thời, nhưng mà hiện tại cô suy nghĩ rất nghiêm túc.
Cô muốn nói cho anh biết, ngay từ lần đầu tiên cô đã cảm thấy
anh là một tên thầy giáo cực kỳ quỷ súc, nhưng mà, về sau cô phát hiện anh cũng
có chỗ dịu dàng.
Cô muốn nói cho anh biết, cô thích anh, không phải là thích
trong nhất thời?
*****
Lúc này Tô Mặc vừa gọi một cuộc điện thoai: "Hạ Tề, ra
ngoài uống rượu với tôi"
"Chà, không phải gần đây cậu chơi đùa con nhà người ta
rất vui sao? Sao đột nhiên lại có thời gian rảnh rỗi tìm tôi uống rượu hả?"
ở đầu bên kia Hạ Tề lành lạnh cười.
"Bớt nói nhảm đi, đi không?" Tô Mặc cau mày, đã có
chút không kiên nhẫn
"Được, được, chỗ cũ, tôi tới ngay" Hạ Tề bất đắc
dĩ: "Hôm nay cậu bị làm sao vậy, tâm trạng không tốt?"
"Bộp...." Tô Mặc ấn thẳng phím Call. Ném điện thoại
di động lên trên bàn, Tô Mặc cầm áo khoác, đi ra ra quán bar.
Vì thế, lúc Hạ Tề đến, liền nhìn thấy Tô Mặc ngồi ở một góc
sáng sủa của quán, trước mặt đã có bảy tám chai không.
"Vừa nãy làm gì mà tớ gọi điện thoại không thấy nói gì?
Làm tớ tìm mãi" Hạ Tề tùy tiện ngồi xuống, đoạt lấy ly rượu trong tay Tô Mặc,
uống một hơi cạn sạch.
"Điện thoại di động ném ở nhà rồi" Tô Mặc lạnh nhạt
nói.
Hả? Nhưng mà cuối cùng có người bắt máy mà? Hạ Tề có chút
không hiểu nhìn về phía Tô Mặc, chỉ thấy đôi mắt thâm trầm không thấy đáy không
chút cảm xúc của anh khiến Hạ Tề lập tức có chút không trở tay không kịp, vốn định
hỏi vấn đề kia nhưng không nói nên lời.
"Có chuyện gì? Nhìn qua không khác gì bộ dang thất
tình, không hề giống cậu nha."
"Nói ít thôi, uống rượu đi"
"Được, tớ liều mình tiếp quân tử." là anh em với
Tô Mặc nhiều năm, Hạ Tề biết, lúc nào thì nên hỏi, lúc nào thì nên câm miệng.
Qua ba lần rượu, Tô Mặc đã hơi say, Hạ Tề biết thời cơ đã đến:
"Không phải là liên quan đến cô bé Lâm Thư kia đó chứ?"
Tô Mặc yên lặng không nói.
"Tớ nói này...." Hạ Tề có chút cổ quái:
"Không phải là cậu thật lòng đó chứ? Không phải nói là chỉ vui đùa một
chút sao? Sao dáng vẻ của cậu bây giờ, sao lại giống như là thật lòng vậy"
Hạ Tề thở dài, đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đừng bảo
tớ không nhắc, Tô Mặc, cậu có biết là cậu đang là gì không? Đợi sau khi cậu trở
về...."
"Dài dòng..." Tô Mặc không kiên nhẫn ngắt lời thao
thao bất tuyệt của Hạ Tề
"Tớ có nói là tớ thích con bé đó sao? Chẳng qua chỉ là
cảm thấy trò chơi kết thúc có chút nhàm chán thôi. Thẩm mỹ của tôi bình thường
có được không?" vẻ mặt Tô Mặc trầm xuống, mím môi, cực kỳ không vui:
"Con bé chết tiệt đó chỉ biết gây ra rắc rối cho tôi, tôi còn đang mong
thoát khỏi đây"
"Vậy là tốt rồi, vật thì cắt đứt với cô bé đó đi, tránh
những việc rắc rối sau này, Cậu chơi đùa cũng đủ rồi đó, còn ở lại cái trường đại
học rách đó ....."
Nói được một nửa, Hạ Tề như bị mắc kẹt ở cổ họng không nói
thêm gì nữa, kinh ngạc nhìn chằm chằm phía sau Tô Mặc.
Tô Mặc cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại, liền
nhìn thấy vẻ mặt có chút ngây ngốc của Lâm Thư.
Trở lại khoảng hai mươi phút trước
Lúc cô chạy đến nhà Tô Mặc, gõ cửa rất lâu cũng không thấy
ai trả lời. Không phải chứ? Không ở nhà? Lâm Thư lật cái thảm trước cửa cầm
thìa khóa lên, không tệ, đối với thói quen của Tô Mặc cô rõ như lòng bàn tay.
Nhưng vừa mở của, chỉ có Bánh Bao vui mừng chạy đến, chạy về
phía cô liều mạng vẫy vẫy cái đuôi, không biết Tô Mặc đi đâu, Lâm Thư có chút
như đưa đám, đang định trở lại trường học, chợt tiếng chuông điện thoại vang
lên, Lâm Thư nhìn, chiếc điện thoại ở trên bàn đang rung không biết mệt mỏi
Hạ Tề? cái tên này quen quen.
Lâm Thư suy nghĩ, nhưng đối phương kích động giống như nếu
không nghe điện thoại thì sống chết không bỏ qua, sau khi ngừng mấy giây tiếng
nhạc lại vang lên, Lâm Thư do dự, yếu ớt nhận điện thoại, "tôi không tò mò
chuyện riêng tư" sau khi tự nói như vậy ba lần, nhấn phím call.
"Tô Mặc, tớ đến Ám Dạ rồi, cậu ở chỗ nào vậy?" Một
g