
Tiếu Đồng rốt cuộc là cậu muốn giúp tớ
hay là chê tớ đấy hả? Này Tô Mặc, em là bạn gái của anh đó nha, tại sao anh có
thể hùa theo người ngoài như vậy?
Lâm Thư đang cầm bát, yên lặng không nói gì
Ăn, ăn, Lâm Thư không ngờ lại phát hiện có một quả trứng cút
ở trong bát mỳ chua cay "Oa, may mắn làm sao!" Chọc chọc người bên cạnh:
"Anh xem, em cho anh quả trứng này nha?" Nói xong, một quả trứng cút
tròn vo lộc cộc cùng những miếng thịt bò nằm ở trong bát mỳ của Tô Mặc.
Tiếp theo, trừ Tô Mặc, tất cả những người khác ở trên bàn đều
để đũa xuống, kinh hãi nhìn Lâm Thư trước mặt.
Lâm Thư chập mạch vài giây, đột nhiên ý thức được bản thân vừa
làm cái gì?
Thật ra, cái này không thể trách cô. Bình thường những lúc
ăn chực cơm ở nhà Tô Mặc, mấy lần xẩy ra tình huống cả hai chiếc đũa đối mặt hướng
về một cái chân gà duy nhất, mà khi đó, Tô Mặc thường nói một câu: "Lần
sao muốn ăn nữa không?" Khiến cho đôi đũa của Lâm Thư lui bước. Cứ như thế
mãi, tiềm thức của Lâm Thư nói cho cô biết: "Muốn ăn ngon trước đó phải hiếu
kính với Tô Mặc, như vậy mới có thể có lộc ăn dài dài"
Mà người ngồi bên cạnh hôm nay lại là Tô Mặc, nô tính của cô
phát tác, thuận tay một cái, liền làm ra cái hành động thân mật này.
Len lén quan sát phản ứng của những người khác bên cạnh, Tiếu
Đồng che mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép; Tiết Băng hoang mang, ánh mắt
nhìn thẳng vào cô và Tô Mặc ; Liễu Yên Nhiên bình tĩnh, lặng lẽ nuốt miếng vằn
thắn xuống bụng; còn Tô Mặc .... lại thản nhiên ăn quả trứng cút rất tự nhiên.
Xong rồi, trong đầu Lâm Thư dần dần hiện lên chữ "Game
Over"....
Lúc này Tô Mặc chậm rãi buông đũa xuống, lấy ra một vẻ mặt
"Tốt lành" nói: "Học trò Lâm Thư, em có thể giờ phút đều nhớ đến
thầy giáo, khiến cho tôi cực kỳ vui mừng"
Những lời này vừa thốt ra xong, cực kỳ rõ ràng, không khí
loãng đi rất nhiều.
Tiếu Đồng tận dụng mọi thứ: "Ha ha, thầy Tô, Lâm Thư
nhà chúng em là người rất hiểu lễ nghĩa đó, thầy không cần khách khí"
Cứ như vậy, sự việc được che giấu mỹ mãn, còn Lâm Thư nhất
thời từ "Bạn gái ngu ngốc" biến thành học trò tốt hiếu kính với thầy
giáo.
Nhìn nụ cười trên mặt Tiếu Đồng và Tô Mặc, thật giống cảnh
tượng tình yêu thầy trò! Cảm khái vài giây, Lâm Thư chọn cách tiếp tục vùi đầu
trong bát miến chua cay, nuốt từng ngụm từng ngụm như sói ăn hổ nuốt, ngay cả một
giọt nước canh cũng không buông tha.
Ba người con gái trong ký túc xá kia ăn xong vằn thắn đã đi
từ lâu, trăm nghe không bằng một thấy, đi trải nghiệm cuộc sống trên đồng ruộng,
ném lại Lâm Thư ở trong quán. Nhưng mà cũng được, có Tô Mặc ở lại với cô là đủ
rồi.
Món miến chua cay này, ăn vô cùng ngon, nhưng hậu quả để lại
xem ra cũng không nhỏ. Trong thời tiết tháng ba như này, cả người Lâm Thư đổ mồ
hôi, mặt đỏ bừng, miệng há to, không ngừng lấy tay quạt quạt cho chính mình, một
lúc lâu sau mới đỡ một chút, còn Tô Mặc đang bưng cốc trà, mang theo ý cười
nhìn cô.
"Có gì đẹp sao?"
"Chẳng qua là cảm thấy có chút nhớ Bánh Bao
thôi..."
"À? tại sao?"
"Vào mùa hè bộ dạng của Bánh Bao cũng giống hệt như
dáng vẻ của em lúc này"
Lâm Thư: ..... Tô Mặc, ngày nào anh không chê tôi thì anh sẽ
chết sao?
Cầm hai cái ghế dựa, Lâm Thư đặt ở bên ngoài quán, lẳng lặng
kéo Tô Mặc ngồi xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, thật ấm áp, thỉnh thoảng
có một con gió nhẹ thổi tới, khá dễ chịu.
Một con, hai con, ba con.... Lâm Thư đếm những con chó nông
thôn chạy qua, tâm trạng khá tốt.
"Tô Mặc anh xem thật ra những người nông dân ở đây rất
hạnh phúc đúng không? không có xe cộ đông nghìn nghịt, cũng không có những âm
thanh ồn ào, chỉ có yên tĩnh và bình yên . Về sau nếu sống ở đây cũng không tồi
nha"
"Em sẽ làm ruộng? Hay sẽ làm nữ công? Hay là tự mình
bán cơm trưa?" Tô Mặc không chút khách khí cắt ngang những tưởng tượng nho
nhỏ của Lâm Thư.
"Coi là như vậy đi, em có thể học mà, hơn nữa, cái này
không phải là em đang hỏi anh sao?"
Lâm Thư bĩu môi, mặc dù hy vọng cực kỳ tốt đẹp, nhưng hiện
thực rất phũ phàng, mà một chút ước vọng nhỏ nhoi đó của cô cũng muốn đả kích,
thật sự là không có đạo lý mà!
Tô Mặc trầm mặc một lúc lâu vẫn không nói gì
Lâm Thư trong lòng hồi hộp: "Ừm, Tô Mặc, anh sẽ ở bên cạnh
em vĩnh viễn chứ?"
"Đương nhiên là không" Tô Mặc quay đầu, trên mặt
không còn ý cười.
Đương nhiên là không...... đương nhiên là không....... đương
nhiên là không
Bốn chữ này không ngừng lượn lờ trong tai Lâm Thư, mặc dù
đây chỉ là một câu hỏi giỡn vui thôi, cũng không ngờ Tô Mặc sẽ trả lời nghiêm
túc như vậy, Nhưng vì sao? ngay cả gạt cô một chút thôi cũng không được sao, từ
chối nhanh chóng sạch sẽ lưu loát vậy sao.
Lâm Thư buồn buồn không vui cúi đầu, trong lòng dường như có
một cái gai. Đâm người ta đau.
"Một lời hứa có liên quan đến chuyện vĩnh viễn, cho dù
là ai cũng không thể hứa hẹn với người khác được" Tô Mặc lại nhẹ nhàng hộc
ra một câu.
"Cuộc sống của anh và em có khi chỉ ngắn ngủn hơn mười
năm, vĩnh viễn xa như vậy, liệu có ai nói trước được chuyện của tương lai? Nói
không chừng, lúc nà