
nói gì?”
Lý Ý cúi đầu xuống, “Vừa rồi anh hỏi em, chúng ta sẽ kết hôn vào tháng sau được không?”
Cô im lặng, một lúc sau mới bật cười, “Anh nghĩ thế nào?”
Anh đưa tay, sửa sang lại cổ áo thay cô, “Anh đương nhiên … Càng nhanh càng tốt.”
Bốn chữ cuối cùng anh nói thật nhẹ nhàng, mang theo một cảm xúc kì diệu nào đó, phức tạp đến mức làm cô không thể phân biệt được.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, anh hơi mất tự nhiên tránh đi ánh mắt của cô.
Trong lòng Trương Phác Ngôn bỗng trào dâng một nỗi mất mát không nói nên lời.
Cảm giác ngay cả gió xuân cũng lạnh đến tận xương tủy, nắm thật chặt áo
khoác trên gười mình, cô im lặng, hai tay khoanh lại đi về phía trước.
Nghe được tiếng bước chân đuổi theo của anh, cô dừng lại.
“Anh thật lòng chứ – - anh rõ ràng hơn ai hết, hôn nhân giữa chúng ta, dễ
dàng hơn các cặp nam nữ khác, nhưng đồng thời cũng khó khăn hơn nhiều.
Lý Ý, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, em không phải là người dễ ở chung.”
Lời của cô, giống như đã chuẩn bị từ rất lâu, bây giờ là nhất thời bật thốt ra. Từ trước đến nay, không có gì mà anh không khống chế được, nhưng
lúc này, lại không thể hiểu được ý tứ của cô.
“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi.” Chỉ chốc lát sau, anh trả lời cô, dịu dàng mà kiên định, “Rất kỹ.”
Trương Phác Ngôn lẳng lặng nhìn anh, một hồi lâu sau, trời tối xuống, trong
vùng nửa tối nửa sáng này, cô đột nhiên rời ánh mắt đi, nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng cũng đầy vẻ khó hiểu..
“Kỹ là được rồi – - nghe lời anh, tháng sau đi.”
Ngày kết hôn, anh uống say mềm.
Mọi người đưa anh đến phòng tân hôn, sau đó, dưới nụ cười khéo léo mà lạnh
lùng của Trương Phác Ngôn, mọi người đều chạy trối chết, đừng nói là phá phách, ngay cả đi ngang qua họ cũng sợ hãi.
Chú rể lăn xuống dưới giường, trong cơn say, anh nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: “Phác Ngôn, Phác Ngôn.”
Trương Phác Ngôn thương hại nhìn anh, trong lòng biết rõ “Phác Ngôn” của anh không phải chỉ cô.
“Phác Ngôn…” Anh nhất quyết không tha.
Trương Phác Ngôn đi tới trước mặt anh, tinh tế ngắm nhìn, muốn tìm một chút sơ hở của anh. Nhưng nét mặt anh lúc này vẫn dịu dàng đến cùng cực.
Cô vươn người đến, thổi vào mặt anh.
“Một mặt mà thôi, khó quên đến vậy sao?” Trương Phác Ngôn lẩm bẩm nhỏ giọng hỏi.
Hồi lâu sau vẫn không có tiếng động gì, trái tim cô lạnh dần, nhưng người
đang nhắm mắt kia khẽ vươn tay ra, chuẩn xác ôm lấy cô.
Cô ngã xuống người anh, thoáng cái, hai người đã trở nên rất gần nhau.
Lý Ý chậm rãi mở mắt ra, đôi con ngươi đen từng tỏa ra ấm áp như gió xuân
vì Phác Ngọc, lúc này lại phát sáng như ánh sao giữa bầu trời đêm.
“Một mặt là đủ rồi” anh nói rõ ràng, ánh mắt sáng quắc, “Từ lúc sinh ra đã khó quên.”
Phác Ngôn cũng hít một hơi, ngẩn người.
Anh lại cười, ngả mạnh người sang một bên, hơi thở nam tính, thêm một chút
vị rượu này là hơi thở của đàn ông, nằm áp đảo lên cô. Trương Phác Ngôn
theo bản năng giãy dụa, lại bị anh dễ dàng ngăn lại. Anh cười rất vui
vẻ, trong đôi mắt đen bóng ánh lên hình ảnh của cô, gò má ửng đỏ như sắc xuân.
“Em gả cho anh, ” anh hôn nhẹ lên đôi má ửng hồng xinh đẹp của cô, cười vô cùng mỹ mãn, “Phác Ngôn, anh thấy thật vui vẻ.”
Lý Ý bây giờ đã là nhân vật có quyền lực nhất trong gia tộc, vì vậy Trương Phác Ngôn tuy là cô dâu mới nhưng không có ai dám tỏ sắc mặt cho cô
xem.
Thậm chí, ngay cả cha mẹ của Lý Ý cũng rất khách sáo với cô con dâu này,
thậm chí trong đêm tân hôn, hai người già còn dắt nhau tránh khỏi biệt
thự, để lại ngôi nhà cho vợ chồng hai người.
Thấy Phác Ngôn bất an, Lý Ý hài lòng cực kỳ, “Không phải tốt lắm sao? Em cũng thấy tự do hơn.”
Sáng sớm đã xinh đẹp đáng yêu như thế, vợ của anh ngày nào cũng dậy sớm, vào phòng cha mẹ chào hỏi, bỏ lại một mình anh trên giường, đúng là thật cô đơn nha!
“Em cảm thấy .. ba mẹ dường như không thích em lắm.” Phác Ngôn suy nghĩ trong chốc lát, nói.
Lý Ý nghe vậy, nhướng mày lên, “Phác Ngôn, em suy nghĩ nhiều quá.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng mà chắc chắn, “Ai lại không thích của Phác Ngôn của anh?”
Có thể vì là thời gian đẹp nhất trong ngày, ánh mặt trời ấm áp mà không
mất đi sự ôn hòa , trùng hợp, trên bàn tất cả đều là những món cô yêu
thích, tâm trạng Trương Phác Ngôn nhất thời tốt hơn, thấy bàn tay đang
đưa đến trước mặt cô để lấy tờ báo, cô tiện tay cầm lấy bàn tay đó – -
Tay Lý Ý bỗng nhiên cứng đờ lại.
Vừa thích vừa kinh.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên trong đời, Lý Ý nếm được mùi vị vừa thích vừa kinh ngạc này.
“Sao vậy?” Còn cô lại vờ như không biết, vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
Anh dĩ nhiên không nói gì cả, mặc dù lắc đầu nhưng khóe miệng lại không kìm được giương lên thật cao.
Ngày hôm đó, Trương Phác Ngôn rất bình thường, nhưng cô lại không biết, chỉ
vì một hành động nho nhỏ của cô, đã làm cả tòa nhà bao gồm cả thư ký và
các nhân công đau khổ vô cùng, còn cảm thấy không thể hiểu nổi —- đâu có tin tức gì quan trọng chứ, cũng không có bất kỳ nội dung chỉ thị đặc
biệt, vẫn như bình thường thôi … Nhưng sao giám đốc cả ngày cứ nhìn vào
tay mãi, ngay cả khi xem hồ sơ cũng không