
ười ái muội, ánh mắt nhìn về phía hậu trường.
“Toàn bộ được anh trang trí tốt lắm.” Hắn không để ý tới lời nói của Mã Sơ Cảnh.
“Tất nhiên là phải tốt rồi.” Mã Sơ Cảnh có chút không yên lòng nhìn thoáng qua, bước nhanh tránh xa, “Tôi đi nhìn xem Quân Mạc ở bên kia.”
Xưng hô vô cùng thân thiết như vậy, đột nhiên làm cho Hàn Tự Dương nheo mắt. Mã Sơ Cảnh đi về phía một đám nhân viên, mặt mang ý cười.
Hôm nay tất cả các nhân viên đều là những người có ngoại hình nhẹ nhàng, khoan thai giỏi giang, Quân Mạc thối lui vài bước, “Được rồi. Đến cho giám đốc Mã kiểm tra một chút, cẩn thận không có thu nhập thỏa đáng đâu.” Cô cười nâng cánh tay nói với Mã Sơ Cảnh, “Nếu không chúng ta vỗ tay hoan nghênh giám đốc Mã nói chuyện, được chứ nhỉ?” Cô trêu chọc Mã Sơ Cảnh mà Mã Sơ Cảnh cũng ha ha đi theo mọi người ra phía sau hậu trường.
Điện thoại trong tay Quân Mạc vang lên, cô liền đi tới một bên nghe điện thoại.
Lại là An Bảo Bộ điện thoại tới, mấy nhà truyền thông yêu cầu tăng thêm một số bàn mới. Quân Mạc nắm điện thoại nhìn xung quanh, muốn tìm Tiểu Trần thuộc bộ phận quan hệ xã hội của Thụy Minh, danh sách giới truyền thông là do Thụy Minh gửi qua, chuyện này không phải nằm trong phạm vi quyết định của cô. Nhìn quanh một vòng vẫn không có nhìn thấy ai, cô liền nhanh chóng gửi điện một số điện thoại quen thuộc để cho bọn họ chính mình đi liên lạc. Tắt điện thoại mới khiến cô kinh ngạc chính là bên người vẫn có một người đàn ông đang đứng, nhưng đó là Hàn Tự Dương. Ánh mắt của anh vẫn chưa nhìn cô nhưng hai người đứng cách nhau gần như vậy khiến cô sốt ruột cuống quýt rút lui từng bước, hiển nhiên sẽ không đứng vững, “Tổng giám đốc Hàn.”
“Cẩn thận.” Anh vươn tay ra đỡ lấy cánh tay của cô nhưng không có lập tức thu hồi, như nhớ tới một khắc kia làm cho Quân Mạc chỉ cảm thấy xấu hổ. Anh thu hồi cánh tay lại, một màn kia của cô đã rơi vào mắt anh. Cô cùng đồng sự đứng một chỗ sẽ không như thế này, vĩnh viễn ôn nhu lịch sự tao nhã, tỏ ra mình là một người phụ nữ của công việc.
Nương theo ánh sáng nơi hội trường, anh liếc mắt nhìn kỹ cô một cái, mỉm cười hướng cô hỏi, “Mệt lắm sao?”
Cô quả thật là mệt chết đi, nhưng ánh mắt vẫn hạ xuống cố gắng che giấu sự mệt mỏi. Quân Mạc che giấu cười cười, “ Tốt lắm. Có cần tôi đưa anh đi kiểm tra xung quanh một chút không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô … Quân Mạc cũng không biết có phải ảo giác hay không, lại cảm thấy kinh tâm vội vàng rời đi, “Tôi đi làm việc khác vậy.”
Anh nhìn theo bóng dáng của cô, lắng đọng lại trong suy nghĩ tựa hồ như tản ra trong không gian bận rộn này. Trong ánh mắt của anh nhịn không được cười nhẹ, chẳng lẽ cô vẫn nghĩ rằng anh là người tùy ý đến nhà một người phụ nữ độc thân yêu cầu ăn cơm trong nhà người đó sao?
Nhưng mà lúc này Quân Mạc không có thời gian tự hỏi loại vấn đề này, điện thoại gọi tới liên tục không ngừng nghỉ, giống như như có ma nhập vậy. Thời gian cuộc gọi dài ngắn khác nhau, chờ cô phục hồi lại tinh thần thì ..Cửa đại sảnh hội trường trong giây lát đã mở ra, các nhân viên cấp cao của Thụy Minh bắt đầu đi vào bàn. Có một chút hỗn loạn nằm trong trường hợp dự kiến nhưng vẫn chính thức mở màn bữa tiệc mừng doanh thu sản phẩn trong quý đầu tiên này. Hàn Tự Dương một thân âu phục thủ công của Italy, hai tay đút ở trong túi, trầm tĩnh nhìn xung quanh. Những nhiếp ảnh gia không ngừng lớn tiếng hô “Tổng giám đốc Hàn.”, cũng có những phóng viên ở một bên hỏi các loại vấn đề … Nhưng anh cũng không phải là một ngôi sao giải trí, vô tình lấy lòng những nhà truyền thông làm gì? Chính là hơi hơi nheo mắt, đi một bước về phía trước… Bộ dạng này đã sớm siêu việt đơn thuần rất anh tuấn.
Quân Mạc đứng ở trong góc, không nói gì chỉ đứng thế nhìn nhưng bỗng nhiên cảm thấy có ý như muốn ngất đi. Cô cứ nghĩ rằng cho tới bây giờ mình cũng không phải là “sắc nữ” gì. Mỗi một lần tán thưởng, cũng chính là khí chất hoàn mỹ được ẩn chứa này, nghĩ như vậy ánh mắt liền không tự giác được mà dõi theo dòng người đang đi qua trước mặt kia.
Xuyên thấu qua lớp người ồn ào này, Hàn Tự Dương cũng tìm kiếm, đảo mắt đến người phụ nữ đứng ở trong góc xa . Cô dường như có điểm xuất thần, liền cụp xuống hai mắt không tự giác được lại tràn đầy loại hơi thở của ngày hôm đó. Di động cũng đã được khóa, không muốn bất kể kẻ nào quấy rầy sự im lặng này.. Anh đi nhanh qua bên người cô, rút cuộc nhịn không được đem ánh mắt hướng về phía cô nhưng mà ánh mắt kia khiến cô cảm thấy kinh động….. Quân Mạc phản xạ có điều khiện đem chính mình đứng sau tấm áp phích tuyên truyền lớn. Cô chợt sửng sốt, cô đang trốn cái gì vậy? Trong đại sảnh như vậy, ánh sáng trắng từ những đèn treo thủy tinh giống như bầu trời đầy sao.
Theo lý ngày thường, nữ chủ trì thuộc đài truyền hình sẽ mời tổng giám đốc Thụy Minh lên trên sân khấu nói chuyện. Hàn Tự Dương thu hồi lại tâm tư, đứng dậy lên sân khấu. Ngọn đèn phối hợp với tâm trạng mọi người độ sáng dần dần sáng dần, ánh đèn quang soi rọi lên người anh. Đây là người đàn ông chúa tể chi phối cả nửa nền kinh tế đất nước, kết hợp song song vớ