
và đầu hơi trọc, mặc tây trang đen, nhưng vóc người lại có phần lùn và thô kệch; mà người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng còn trẻ đẹp lắm, mắt to mũi cao, tóc uốn sắc đay gợn sóng rơi lả tả bên tai, thành tục gợi cảm không lời nào tả xiết, xinh đẹp động lòng người.
“Tập Lãng? Lâu rồi không gặp!” Ngữ khí người phụ nữ kia mang theo ngạc nhiên mừng rỡ, nàng ta đi về phía Tập Lãng, cười ngọt ngào với người, “Thật không ngờ, quả nhiên là anh. A, vị này là chồng em, Mạnh Đông.”
Dáng tươi cười của nàng ta rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta tâm trí rối loạn.
Tập Lãng hơi gật đầu, giương mắt nhìn liếc qua người đàn ông tên Mạnh Đông kia, rồi nắm chặt lấy tay tôi, môi cong lên một nụ cười dịu dàng về phía tôi, “Kiều Mộng Sơ, vợ của tôi.”
Tôi rất thích người gọi tôi là “vợ”, bởi vì, một chữ này biểu tượng cho một người phụ nữ đã kết hôn có địa vị cùng thân phận, nhưng mà Tập Lãng, người lại không thường gọi tôi thế.
“Xin chào, cô Kiều, tôi là Ngô Tư Tư, là bạn học đại học của Tập Lãng.” Nàng ta cười cười với tôi, nền nã giới thiệu bản thân, sau đó lại nhìn về Tập Lãng, trong giọng nói mang phần hờn dỗi, “Tập Lãng, anh thử nghĩ mà xem, cưới một cô vợ tuổi trẻ xinh đẹp như thế này, lại không nói em hay một tiếng, để cho em hồi còn đi học toàn ngốc nghếch mà giặt quần áo cho anh...”
Lúc này, Mạnh Đông chồng Ngô Tư Tư lại đây, ông ta đề nghị bốn người chúng tôi cùng tìm một chỗ ăn cơm gần bách hóa, ôn lại chuyện cũ, nói chuyện phiếm, tôi không ngờ Tập Lãng thế mà lại gật đầu, một tiếng đồng ý.
Mạnh Đông ôm eo Ngô Tư Tư đi đàng trước, tôi ôm cánh tay Tập Lãng cùng người đi đàng sau.
Tôi quay đầu nhìn người, tầm mắt người như có như không rơi nơi đàng trước, ánh đèn trên đỉnh đầu xuyên suốt lông mi người, rọi sáng con ngươi đen thẳm của người. Còn tôi, tôi lại chợt thấy đầu mình choáng váng, có lẽ, chỉ là do ánh đèn bách hóa chói quá.
Gian phòng xa hoa của Thịnh Thế Hiên rất lớn, nhưng tôi lại thấy nóng bức không chịu được, có lẽ là do mùa hè đã gần kề, có lẽ là do tôi uống rượu vang đỏ.
Mạnh Đông cùng Ngô Tư Tư sóng đôi ngồi đối diện tôi cùng Tập Lãng. Nhìn chênh lệch bên ngoài giữa hai người, bọn họ trông thực không xứng đôi, nhưng lại khá đằm thắm. Tôi thấy được Mạnh Đông rất quan tâm Ngô Tư Tư, ông ta lột xong tôm hùm liền đặt nó vào đĩa của Ngô Tư Tư, lấy tay vén tóc ra sau tai cho nàng ta động tác dịu dàng mà lại tinh tế.
Còn Tập Lãng, người chỉ là gắp ít đồ ăn cho tôi cho có lệ. Hơn nữa mỗi lần như thế, tôi đều căng thẳng nhìn theo chiếc đũa của người, người vốn không biết tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, huống chi dạ dày tôi bây giờ, mà ăn phải thịt mỡ, thể nào cũng sẽ nôn mửa. Có điều thật may, mỗi lần người gắp cho tôi đều là rau dưa thanh đạm.
“Nhiều quá, em ăn không hết.” Tôi nhỏ giọng nói với người.
Tập Lãng lại cười cười khác thường, vừa tiếp tục gắp rau vào đĩa tôi, vừa dịu dàng nói, “Ngoan, ít quá, cần ăn nhiều một chút!”
Ngô Tư Tư ngồi cạnh tôi, cũng nhấc đũa gắp cho tôi một ít đồ ăn, nhìn tôi cười duyên nói, “Mộng Sơ, chị nói em nghe nhé, Tập Lãng ảnh chính là như thế này, rất biết giả bộ, em đừng trông anh ấy suốt ngày làm mặt lạnh lùng đoan chính mà tưởng thật, thực ra ảnh là một bụng nham hiểm đấy,” Ngô Tư Tư nói, nhướng mày lá xinh đẹp liếc về Tập Lãng ngồi xéo ở phía đối diện, “Hồi còn đi học, chị suốt ngày bị ảnh gọi tới gọi lui, không phải là giúp ảnh giặt áo, thì là múc nước mua cơm...” Nàng ta trông khay cơm của tôi, tiếp tục nói, “Giống như lúc này đây, ảnh mà có tha thiết bày ra thứ gì tốt cho chị, chị cũng chẳng dám nhận, ai mà biết được ảnh lại có ý xấu gì...”
Tôi nghe Ngô Tư Tư nói đến hào hứng dạt dào, khiến tôi cũng hứng thú theo, còn luôn miệng hỏi nàng ta mấy câu. Đối với quá khứ của Tập Lãng, tôi hoàn toàn không biết, nó thuộc về một người phụ nữ khác, thuộc về người phụ nữ xinh đẹp mà kiêu hãnh trước mặt tôi đây.
“Sau đó, chị làm sao cũng không ngờ được, Tập Lãng lại tuyên bố có tình cảm với chị, chứng minh ngay trước mặt bạn học trong bữa tiệc tối mừng năm mới, hát tặng chị một bản tình ca của Trương Tín Triết, thâm tình lắm nha, làm cho các nữ sinh khác cũng rơi nước mắt...”
Tôi ngẩn người mà nghe, nhưng tự nhiên không còn hứng thú như nãy nữa, tôi chẳng muốn nghe tiếp, nghe chồng mình đã từng yêu nồng nhiệt một người phụ nữ, nhưng lại chẳng có chút tình cảm đối với người vợ chung gối ba năm.
Tôi nhấc đũa, gắp đồ ăn trên bàn, nhìn cũng chẳng nhìn, bỏ tọt vào miệng.
“Ọe...” Một mùi tanh nồng bốc lên trong dạ dày tôi, tôi vội buông đũa che miệng, nhưng chính động tác cùng âm thanh chẳng mấy nhẹ nhàng kia, lại thu hút ánh mắt của ba người còn lại, bao gồm cả Tập Lãng.
Lúc Ngô Tư Tư kể chuyện quá khứ của người khiến tôi cứ mãi mê mẩn, Tập Lãng lại chỉ hơi cúi đầu. Bây giờ, người rốt cục ngẩng đầu, nhìn về phía tôi, trong con người đen thẳm lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó là ý cười ân cần săn sóc tràn đầy con mắt, chỉ là trong ý cười kia có ẩn ý giận lạnh lẽo, tôi nhìn thấy, thấy trong lòng hoảng hốt, đau đớn.
Ngô Tư Tư đưa khăn tay, Tập Lãng nhận lấy, mộ