
nền tảng vững mạnh cho tất cả những nhân viên trung thành.
Cuộc
họp toàn công ty kết thúc, Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, xem xét hồ sơ của
những nhân viên đã nghỉ việc, xem có còn lỗ hổng nào không, cũng nghiên cứu kỹ
lưỡng toàn bộ báo cáo, dự định đánh giá tổng thể lại một lượt.
Đúng
lúc đó, Vu Hâm và Vương Phong đi vào báo cáo những tiến triển mới nhất, anh
nghe xong gật đầu. Sau đó, Vương Lâm mang thức ăn nhanh cho anh, dặn anh nhất
định phải ăn khi còn nóng, anh gật đầu nhưng không nhúc nhích. Khi anh ngẩng
đầu lên, ngoài cửa sổ đã sáng ánh đèn. Anh nhìn chiếc cặp lồng để trên bàn,
nuốt nuốt nước miếng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, đừng nói đến
ăn cơm. Anh đứng dậy, định ra ngoài bật lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Mở cửa
mới nhận ra, đại sảnh đã tắt đèn tối om, mọi người đều đã về hết. Anh bật đèn,
nhìn đồng hồ trên tường, khẽ giật mình, đã mười một giờ. Anh cười cười, bỏ cả
cặp lồng vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian.
Anh lấy
thuốc, đốt một điếu, hít sâu. Mùi hương cay nồng phả vào miệng có chút đắng.
Anh đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, Tiểu Tình, vội lấy di động
ra.
Nhưng
đường dây điện thoại lại bận, Mạnh Tưởng chờ một lúc lâu mới ngắt máy. Cô đang
nói chuyện với ai mà lại lâu như vậy.
“Đinh”
một tiếng, đồ ăn đã được làm nóng. Anh lấy cặp lồng, đi vào văn phòng. Vừa ăn,
vừa xem báo cáo trên máy tính.
Trong
đầu thỉnh thoảng lại dừng lại nhớ đến Chung Tình, nhưng anh cưỡng chế suy nghĩ
về cô. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của công ty, anh nên có trách nhiệm với
công việc, ít nhất cũng là với công nhân viên của công ty. Cuối cùng, anh nhắn
cho Chung Tình một tin nhắn, “Anh có việc muốn gặp em, rảnh thì gọi lại cho
anh.” Anh ngẫm nghĩ, vẫn là gặp mặt thì hơn, có một số việc không thể nói rõ
qua điện thoại.
Mạnh
Tưởng ổn định tâm tình, tiếp tục im lặng làm việc. Cho đến hai giờ sáng, anh
mới kéo thân xác mệt mỏi rời công ty.
Hôm
sau, mới tám giờ Mạnh Tưởng đã tỉnh giác. Anh nhìn điện thoại di động, Chung
Tình vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ
cô không thấy? Anh rửa mặt xong, mặc quần áo rồi gọi điện cho Chung Tình, đầu
kia vang lên tiếng báo tắt máy. Mạnh Tưởng càng thấy kỳ quái, chẳng lẽ cô vẫn
ngủ? Trực tiếp gọi điện đến nhà họ Chung, cũng không có người nhận điện. Mạnh
Tưởng nhìn đồng hồ, mới tám rưỡi, có lẽ Chung Tình đang bệnh viện hoặc công ty.
Anh gọi điện đến công ty của Chung Tình, lại được cho biết, Chung Tình đi công
tác.
Mạnh
Tưởng hơi ngây ra, “Cô ấy đi đâu?”
Đồng
nghiệp Chung Tình hỏi anh là ai, nghe anh bảo là bạn của Chung Tình, vẫn lo
lắng hỏi anh họ gì, Mạnh Tưởng khai báo tên họ đầy đủ, người ấy mới cho anh
biết, “Thành phố S.”
Mạnh
Tưởng ổn định, trầm giọng hỏi, “Xin hỏi, cô ấy đi mấy ngày?”
“Ba
ngày.” Người ấy cảm thấy anh có chút kỳ quái, “Tối nay anh gọi điện cho cô ấy,
chắc cô ấy đang ở trên máy bay.”
Mạnh
Tưởng đành ngắt điện thoại.
Mặc
quần áo, anh lại gọi điện đến khách sạn của Mike, lại được cho biết vợ chồng
Mike đã trả phòng. Mạnh Tưởng kinh ngạc ngắt điện thoại, sao lại trùng hợp như
vậy? Họ rời khỏi thành phố W trong cùng một ngày? Mạnh Tưởng càng nghĩ càng
thấy quỷ dị, nhưng bây giờ lại không liên lạc được với Chung Tình, đành phải áp
chế nghi vấn trong lòng xuống, lái xe đến công ty.
Hôm nay
có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, anh phải tĩnh tâm lại.
Trên
đường đến công ty, Mạnh Tưởng lại thử gọi cho Chung Tình, nhưng cô vẫn tắt máy.
Mạnh Tưởng lo lắng, Tiểu Tình có thấy tin nhắn của anh không? Nếu sáng nay cô
mới đi, vì sao tối qua không trả lời anh? Mang theo nghi hoặc, anh đến công ty.
Quả
nhiên, chuyện hôm qua lo lắng, đã xảy ra.
Người
anh cử đến Tụ Thành báo cáo, việc hoàn khoản ca Tụ thành đúng có chút vấn đề.
Người vẫn thường trực tiếp làm việc với Tụ Thành nghỉ việc, Tụ Thành không đồng
ý hoàn khoản như bình thường. Mạnh Tưởng nghe báo cáo, hai hàng lông mày nhíu
chặt, lập tức yêu cầu Vương Phong phái chuyên gia tài chính đến Tụ Thành, mau
chóng giải quyết, cam đoan sẽ hoàn khoản đúng hạn. Sau đó yêu cầu các bộ phận
phối hợp kiểm tra khoản phải thu hồi, cam đoan cuối năm sẽ hoàn khoản như bình thường.
Khi
Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, điện thoại Luyến Kinh gọi, hẹn anh đi ăn cơm.
Mạnh Tưởng từ chối, nói công ty rất bận. Luyến Kinh cũng không miễn cưỡng, gác
máy. Mạnh Tưởng gọi lại cho Chung tình, vẫn không liên lạc được. Anh bỗng cảm
thấy buồn phiền, cô không nói tiếng nào đã đi, còn không thể liên lạc được,
chẳng lẽ cô không nghĩ người nhà sẽ lo lắng, anh sẽ lo lắng sao? Trong lòng
than nhẹ, nhắm mắt lại, mới tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Không
biết qua bao lâu, Vương Lâm gõ cửa đi vào, Mạnh Tưởng đang định hỏi có việc gì,
lại nhìn thấy Du Luyến Kinh đứng sau, dừng lại.
Anh
đứng lên, đi ra khỏi bàn làm việc, “Sao em lại đến đây?” Trong tay Luyến Kinh
cầm hai hộp thức ăn, miệng anh bất giác lộ ra nụ cười.
Luyến
Kinh nhìn Vương Lâm rời đi, sau đó liếc mắt nhìn anh, mỉm cười. Đi về phía
sofa,