
g mắt lộ vẻ thầm oán. Lúc nãy ở cuộc họp, cô ngồi bên cạnh
ghi chép, ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh tổng chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra,
cô biết bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Mạnh tổng có mặt ở công ty rất
nhanh, mọi người vừa ăn cơm xong, hẳn là anh vẫn chưa kịp ăn gì đã chạy tới
công ty.
Mạnh
Tưởng mỉm cười, “Cám ơn.” Vương Lâm nhìn anh cười, đang định mở miệng, ngoài
cửa lại vang lên tiếng gõ, cô kinh ngạc, sau đó nhìn Mạnh Tưởng.
Mạnh
Tưởng đặt túi giấy sang bên, nói mời vào.
Vương
Lâm nhìn anh, ánh mắt ám chỉ nên uống thuốc, Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, Vương Lâm
mới an tâm đi ra ngoài.
Người
đi vào là giám đốc tài chính Vu Hâm, vừa thấy Vương Lâm, hơi kinh ngạc, rồi
nhanh chóng mỉm cười, “Tiểu Lâm ở đây à.” Vương Lâm mỉm cười đáp lại, “Giám đốc
Vu.” Sau đó nhanh chóng nghiêng người rời đi.
Vu Hâm
quay mắt liếc nhìn cô một cái, mới lưu luyến không rời thu ánh mắt, ngồi vào
ghế, “Mạnh tổng.”
“Tài
chính có vấn đề gì không?” Vừa rồi trong cuộc họp có nhiều người, anh không
tiện hỏi, nhưng Dương Bân Vũ phụ trách việc kinh doanh bên ngoài, có nhiều
khách hàng thanh toán với ông ta, anh có chút lo lắng.
“Không
có vấn đề gì quá lớn.” Vu Hâm mười phần tin tưởng trả lời.
Mạnh
Tưởng hơi nhíu mày, “Vậy vấn đề nhỏ là gì?”
“Tháng
này, chúng ta phải trả 20 triệu tiền mặt cho ngân hàng, nếu Tụ Thành và Đỉnh
Hâm hoàn khoản đúng thời hạn, thì tiền mặt không thành vấn đề. Nhưng Tụ Thành
là do Lâm Xa phụ trách, tôi sợ nhất định sẽ bị ảnh hưởng.” Vu Hâm nói rõ những
lo lắng trong lòng.
Mạnh
Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới mở miệng, “Việc hoàn khoản của Tụ Thành
do ai trực tiếp xử lý?”
“Phương
Phương.” Vu Hâm nhanh chóng trả lời, sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nghe nói cô
ấy và Lâm Xa là tình nhân.” Mạnh Tưởng vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, anh không
biết người này có quan hệ như thế. “Bây giờ cô ta còn ở công ty không?”
“Hôm nay
cô ta nghỉ.” Vu Hâm nói xong, nhìn Mạnh Tưởng hơi nhíu mi, không khỏi nghi ngờ,
có phải là…. Anh trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, thấy Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn mình
ra hiệu, anh nhanh chóng dùng điện thoại nội bộ gọi đến bộ phận nhân sự, giao
cho Tiểu Ngọc liên lạc với Phương Phương.
Chỉ
trong chốc lát, Tiểu Ngọc trả lời, điện thoại của Phương Phương tắt máy.
Vu Hâm
nhìn Mạnh Tưởng, sắc mặt Mạnh Tưởng u ám, thoạt nhìn rất căng thẳng. Vu Hâm đặt
điện thoại xuống, lo lắng hỏi, “Mạnh tổng?” Ánh mắt Mạnh Tưởng sáng như đuốc,
trầm giọng nói, “Kiểm tra tài khoản, xem có vấn đề gì không, gọi điện đến Tụ
Thành, bảo đảm phải hoàn khoản đúng hạn.” Vu Hâm nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.
Mạnh
Tưởng dựa vào lưng ghế, chậm rãi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Dương Bân
Vũ đột nhiên nghỉ việc, cùng với tùy tùng nòng cốt của ông ta là Lâm Xa, rồi
tiếp theo đến lượt Phương Phương, dường như có mùi âm mưu. Chuyện này, Dương
Bân Vũ chắc chắn đã lên kế hoạch từ lâu, Lâm Xa và Phương Phương chỉ bị liên
lụy, nhưng cũng khiến sự việc càng thêm phức tạp.
Mạnh
Tưởng thở sâu, sắp xếp lại suy nghĩ, Dương Bân Vũ nhất định sẽ không thoải mái
rời đi như thế, ông ta sẽ để lại cho mình một cái hố to, chờ anh nhảy vào. Mạnh
Tưởng đưa ra các khả năng, nếu ba người Dương – Lâm – Phương liên thủ, sẽ làm
công ty mất một phần thị trường, thậm chí có khả năng bị nhiễu loạn tài chính.
Anh tính toán phải làm sao để ứng phó với nguy cơ có thể xuất hiện.
Chỉ
chốc lát sau, Vương Lâm gõ cửa đi vào, báo cho anh biết cuộc họp toàn công ty
sẽ bắt đầu. Mạnh Tưởng ngẩng đầu khỏi máy tính, gật đầu nói đã biết. Vương Lâm
nhìn cốc nước sôi vẫn còn nguyên, trong lòng thở dài, anh nhất định lại quên
uống thuốc, đừng nói đến điểm tâm.
Vương
Lâm đến cạnh bàn, cầm cốc nước, vẻ trách cứ, “, anh còn chưa uống thuốc?”
Mạnh
Tưởng nhìn cái cốc trong tay cô, mới giật mình nhớ ra, “Tôi quên.” Nói xong,
anh cầm cốc. Vương Lâm cầm cốc nước đi ra ngoài, “Nước đã nguội rồi, để tôi lấy
cho anh cốc khác.”
Mạnh
Tưởng cúi đầu cười khẽ, thật ra thứ thuốc tốt nhất chính là bận rộn, khi anh
bận thì sẽ không còn cảm giác đau, chỉ cần lúc nào anh rảnh, anh nhất định sẽ
cảm thấy đau đớn.
Mạnh
Tưởng uống hết số thuốc Vương Lâm đưa cho, sau đó dưới sự giám sát của cô ăn
chút điểm tâm, mới mang laptop đi ra đại sảnh.
Toàn bộ
nhân viên đều đã ngồi trong phòng họp, Mạnh Tưởng bước lên bục, bắt đầu nói
chuyện. Đối với việc Dương Bân Vũ nghỉ việc, anh cũng tuyên bố sẽ có sự thay
đổi nhân sự. Mạnh Tưởng lợi dụng cuộc họp toàn công ty, tỏ rõ lập trường của
mình. Bất luận là ai, cho dù là nhân viên công ty hay là ban giám đốc, nếu có
những việc làm gây rối loạn kỉ cương của công ty, đều có thể tố giác với anh
qua hòm thư, anh nhất định sẽ tra xét kỹ càng, xử phạt nghiêm minh. Anh hoan
nghênh mọi người vì công ty mà làm việc, sự lớn mạnh của công ty không thể
thiếu sự góp sức của công nhân viên, chỉ khi nào xác nhập sự thành công của
công ty và nhân viên thành một, mới có thể làm cho công ty phát triển hơn. Anh
cam đoan với toàn thể công nhân viên trong công ty, công ty nhất định sẽ tạo
một