
trần. Mà ta thích nằm trong ngực hắn, làm cho hắn ôm ta, đoạt lấy tờ báo của
hắn.
Cao Phi cũng có phản ứng lại. Thế nhưng
đạo cao một thước ma cao một trượng. Có một số việc chưa chạm đến ranh
giới cuối cùng của hắn nên hắn cũng lười cùng ta so đo. Trước sau như
một là thái độ lãnh đạm, thờ ơ, lạnh nhạt, ko cười cũng ko giận.
Còn ta lúc thì sờ bàn tay hắn, lúc thì
sờ khuôn mặt hắn giống như luôn xem không đủ hắn, sờ không đủ hắn. Ta
cầm ngón tay trắng nõn thon dài của hắn xẹt qua môi mình. Ta giống như
bắt được bảo bối trân quý nhất trên giới này cất giấu đi. Ánh mắt ta
xuyên qua ngực hắn, ngón tay từng chút từng chút tách nút áo của hắn. Tờ báo sớm đã bị ta bỏ qua một bên.
Cao Phi ko thích ta như vậy. Có khi hắn
đáp ứng ta, thuận theo ý ta ân ái ở trên ghế. Cũng có khi hắn ko để ý
tới ta, mặc kệ ta có làm gì hắn vẫn một mình ung dung. Nhưng hắn luôn
bày ra bộ mặt chán ghét ta bởi hắn luôn ko quên được trong đêm tân hôn
ta dùng được với hắn. Hắn luôn nói, Hà Du Cẩn, ngươi là loại người chỉ
biết đến bản thân mình. Trong mắt hắn, ta là một đại tiểu thư ko biết
phân biệt tốt xấu sai trái, luôn làm xằng làm bậy. Loại ánh mắt khinh
thường này hắn dành cho những kẻ có tiền có thế như ta. Ta ko những hiểu được mà còn có thể khoan dung cho hắn.
Chúng ta ân ái không sử dụng bao cao su. Cao Phi nghĩ rằng ta sử dụng phương pháp tránh thai. Kỳ thực ta ko có
dùng. Trước khi kết hôn, ta trong lòng mừng rỡ chạy tới bệnh viện làm
rất nhiều kiểm tra phụ khoa, ta hi vọng có thể sinh cho Cao Phi một đứa
con. Đây là phương pháp tốt nhất ta có thể giữ lại hắn bên cạnh mình. Ta ép hắn kết hôn cùng ta, sau khi ta chết hắn có thể lập tức quên ta, như chưa từng gặp qua ngươi như ta. Nhưng nếu như ta có một đứa con, Cao
Phi cả đời này nhất định sẽ ko quên ta.
Chính là ta ko có vận khí này.
Bác sĩ giống như quan tòa tuyên án tử hình đối với kẻ phạm tội, thiết diện vô tư nói, ta đời này không có tư cách làm mẹ.
Thời điểm cao trào, ta vẫn gọi tên Cao Phi, nói yêu hắn.
Cao Phi ở trên người ta khẽ thở dốc một
hồi liền muốn bứt ra, ta kẹp chặt hai chân, ko muốn cho hắn đi ra. Trải
qua một hồi vận động, Cao Phi cũng không còn bao nhiêu khí lực cùng ta
giãy dụa, chỉ là cau mày nhìn ta.
Ta ngón tay khô gầy vuốt ve khuôn mặt
hắn, giống như lần cuối cùng thấy hắn, nghiêm túc nói: “Cao Phi, ta yêu
ngươi, ngươi biết không?” Sau khi nói xong ta liền khóc, nước mắt từng
giọt từng giọt chảy ướt khóe mắt.
Ta nói nhiều lần ta yêu hắn như vậy, nhưng có hay không một lần lòng hắn chân chính nghe được.
Sau đó càng khóc càng lớn, càng đau khổ
càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, đem thân mình dời đi,
để cho hắn trượt ra từ bên trong cơ thể của ta.
Rốt cuộc vô cùng mệt mỏi liền ngủ mất. Ngày ba tháng ba
Năm nay mùa xuân tựa hồ tới đặc biệt sớm. Thân thể ngày càng sa sút nên ta nhất
định phải làm cho xong cái chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa nhất định phải làm tốt – - viết di chúc.
Ta không
muốn viết di chúc, trên mặt di chúc của ta chỉ có năm chữ, đó chính là,
Cao Phi, ta yêu ngươi. Ta nghĩ ta sẽ là người duy nhất trên thế giới
viết di chúc như vậy.
Ta nghĩ sau khi ta chết đây là cách duy nhất có thể thay ta nói dùm với Cao Phi, ta yêu hắn.
Chính là ta vẫn phải xử lý đống di sản khổng lồ của cha ta để lại. Bất kể là tiền
hay những tài sản khác đều vô số. Ta không biết di sản của ta cụ thể có
bao nhiêu, nhưng nếu như thật suy nghĩ một chút, nói ko chừng ta chính
là người giàu nhất thành phố A.
Ta đem công ty của cha giao toàn bộ cho một người trẻ tuổi trước đây cha đã đào tạo cất nhắc, hắn họ Sở tên Vân, là người trong ngàn ngươi mà cha sau khi
biết được bệnh của ta vốn định chọn làm con rể.
Hắn cầm cái hiệp nghị kia nhưng lại không chịu tiếp nhận, ta đã cực kỳ mệt mỏi,
không muốn nhiều lời. Hắn là người chính trực, có lẽ nếu ko có Cao Phi
ta thật sự sẽ kết hôn với hắn.
Ta nói cho
hắn biết: “Đây không phải là một khoản tiền phi nghĩa, sau khi ngươi cầm sẽ phải lao lực tâm tư quản lý. Nhất cử nhất động đều phải cân nhắc suy nghĩ, ngươi ko bao giờ là ngươi nữa mà là người phụ trách tập đoàn này. Một khi xảy ra chuyện gì, ngươi phải là người đứng mũi chịu sào. Nếu
như dính đến pháp luật, ngươi còn phải gánh chịu trách nhiệm trước luật
pháp. Ta cũng không cho rằng ngươi buôn bán lời.” Ta tin tưởng người có
số tiền kia không phải là người áo cơm không lo, mà là người phải bán
đứt tự do của mình. Ta bỏ qua số tiền đó, tin tưởng ta đã có thể sống
nhẹ nhàng.
Ta cũng lo
cho cô nhi viện đầy đủ tài chính, hơn nữa chỉ dựa vào một mình ta thì ko ổn, cô nhi viện là một tổ chức từ thiện của xã hội, cũng cần ở bên
ngoài tìm kiếm những đơn vị có lòng nhân ái. Nó là do ta sáng lập, nhưng cũng sớm đã độc lập với ta.
Còn dư lại
chính là hai căn biệt thự, một căn là khi cha ta còn sống ở, chỗ đó rất
lớn. Còn một căn chính là nơi hiện tại ta và Cao Phi ở, một nơi ta đã
hao hết tâm tư nhưng vẫn ko có hơi ấm nào của gia đình.
Ta cảm thấy đem chỗ ở của cha ta cho cha mẹ Cao Phi,