
áng váng rồi.
“Còn đứng như trời trồng ởđólàm gì?!” Thi Công kéo cô chạythục mạng ra bên ngoàitrốn.
Con ma ngồi ở bên giường lúc này đã nói chuyện.
“Có ma à!” Anh ta kêu lên.
Rồi cũng chạy theo ra.
Một nhóm
người chạy trốn tới cửa, Kem dẫn đầu mở cửa ra, gần như đâm sầm vào
người đứng ngoài cửa. Trong lúc kinh hoàng cô cũng không nhìn rõ đối
phương là ai, liền hét lên một tiếng, quay đầu vòng ngược lại phòng
khách.
Lạc Kình Thiên ở hành lang đã nghe thấy tiếng ồn ào, khi đi đến trước cửa, âm thanh lại càng to hơn.
Giống như đang mở party vui đùa cuồng nhiệt vậy.
Anh hơi nhíu mày, đang do dự không biết có nên ấn chuông cửa hay không thì cửa lại đột nhiên mở ra.
Cô gái mở cửa thấy anh liền hét ầm lên giống như thấy quỷ ấy, tiếp đó xoay người chạy vào trong phòng, một nhóm người bám theo phía sau cô ấy hệt như đoàn tàu vậy.
Lạc Kình Thiên đã nhìn thấy Diệc Phương, mà khi tầm mắt anh tìm được cô rồi thì cũng không dứt ra được nữa.
Tuy rằng nhìn qua thì cô có chút không giống cô mà anh đã từng gặp lắm.
Thật ra cũng không tính là anh đã từng gặp cô, cái anh nhìn thấy chỉ là ảnh của cô.
Không hiểu bọn họ đang chơi trò gì nữa? Người nào cũng đang thét chói tai. Những
người này đã lớn hết rồi còn nghịch ngợm vậy ư, Lạc Kình Thiên nhìn mà
vô cùng không hài lòng.
Không ngờ nhà trọ của Diệc Phương có nhiều người ở như vậy, tình huống lại kém xa vạn dặm so với mong đợi của anh. Nhưng anh rất vất vả
mới biết được nơi ở của cô, rất vất vả mới gặp được cô, anh không tính
bỏ lỡ cơ hội rất có thể không còn nữa này.
Lạc Kình Thiên đang suy nghĩ xem làm cách nào để nhóm nam nữ đang phát điên kia ngừng chạy
như điên và bình tĩnh lại. Anh không muốn gào lên, lần đầu gặp mặt, anh
muốn Diệc Phương lưu lại ấn tượng tốt đẹp về mình ── trời biết việc này
quan trọng nhường nào, vả lại gào lên cũng không phải cách hay.
Lúc này cuối cùng trong đội ngũ cũng có một người đột nhiên dừng lại.
Anh ta cũng tương đối quái dị, lại mặc tây trang chỉnh tề mà chơi trò chơi điên cuồng với bọn họ.
Anh ta nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nói: “Có ma nào đâu?”
Ma? Lạc Kình Thiên lập tức nhìn ra phía sau, rồi nhìn xung quanh mình.
Những người khác vẫn đang vừa chạy vừa hét, nhưng ít nhất Diệc Phương đã ngừng lại.
Hơn nữa ánh mắt của cô còn nhìn về phía anh. Lạc Kình Thiên trong lòng vui mừng, mới chuẩn bị mở miệng, cô đã hô lên một tiếng, lại bắt đầu chạy.
Lần này cô chạy về phía cửa. Lạc Kình Thiên không mời mà đến, đứng ngay gần đó đưa tay ngăn cô lại.
“Diệc Phương ──”
“Có ma nào đâu chứ?” Người đàn ông mặc tây trang lại lớn tiếng hỏi, “Ma ở chỗ nào? Sao tôi không thấy gì vậy?”
Một cô gái mặc áo ngủ cũng dừng lại.
“Đúng rồi, ma ở đâu cơ?” Cô ấy thở hổn hển kêu lên.
Một nam một nữ khác phát ra âm thanh quả thực giống quỷ khóc thần sầu.
“Cứu tôi với!” Bọn họ vượt qua trước mặt Lạc Kình Thiên, tông cửa xông ra.
“Chuyện gì vậy?” Trân Nghi lầu bầu. “Làm người ta chả hiểu gì cả.”
Diệc
Phương không biết người đàn ông giữ mình lại là ai, chỉ biết tứ chi cô
sắp tê liệt rồi, cô mệt mỏi tựa vào khuỷu tay rắn chắc của anh ta, trừng mắt nhìn con ma kia.
“Anh muốn làm gì? Anh tìm tôi làm cái gì?” Cô lớn tiếng chất vấn.
“Tôi muốn nói chuyện với em……” Lạc Kình Thiên nói.
“Tôi không hỏi anh!” Diệc Phương gào lên với anh ta.
Nhưng cô đột ngột phát hiện trong phòng lại xuất hiện một người xa lạ, mà một người xa lạ khác ── ma, lại trả lời vấn đề của cô.
“Tôi cũng muốn nói chuyện với cô.” Hắn cũng nói.
Diệc Phương nhìn người nửa ôm nửa giữ cô, rồi nhìn…… ma, xong lại quay đầu nhìn người cũ.
Bỗng nhiên, cô đã biết anh ta là ai. Cô lập tức cứng đờ.
Lúc này, cô cảm thấy anh ta so với con ma trong phòng kia còn có tính uy hiếp hơn.
“Anh là ai?” Lạc Kình Thiên nhíu chặt đôi mày rậm.
Anh chất vấn với âm điệu trầm thấp, có loại khí thế không giận mà uy.
Con ma chẳng những không sợ hãi, còn trả cho anh một ánh mắt uy thế không kém.
“Tôi là Phương Diệc Ngôn, tôi đến tìm cô ấy.” Hắn chỉ về phía Diệc Phương.
“Anh là……” Tên hắn và tên cô trùng hợp đảo lại! Diệc Phương mờ mịt.
“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Lực ôm ở tay Lạc Kình Thiên có thêm hàm ý chiếm hữu.
“Gì chứ?!” Diệc Phương dùng sức đẩy anh ra, đi sang một bên.
“Diệc Phương, cậu đính hôn rồi à? Chúc mừng chúc mừng!” Trân Nghi nói.
“Trân Nghi, cấm cậu lên tiếng!”
Trân Nghi chu miệng bĩu môi.
Diệc Phương hướng về phía Lạc Kình Thiên chống nạnh chất vấn: “Anh có ý gì mà lại nói tôi là vị hôn thê của anh?”
“Không thể nói chuyện của chúng ta trước được sao?” Ma hỏi cô.
Cô trợn mắt nhìn sang phía hắn. Không biết vì sao, đã quên sợ hãi.
“Tôi và anh thì có chuyện gì?”
“Tôi muốn biết vì sao cô lại mặc áo của tôi? Vì sao lại dẫn tôi tới nơi này? Vì sao lại……”
“Chờ đã!”
Diệc Phương bị hỏi đến choáng váng đầu, cô ngắt lời hắn, chuyển hướng
sang Lạc Kình Thiên lên tiếng đuổi khách. “Anh vui lòng rời khỏi cho.”
Mặt Lạc Kình Thiên không chút thay đổi nhìn cô chăm chú, gần như anh định đứng nhìn cô cả đời vậy, thật lâu sau, anh không nói một câu, cất bước rời đi.
Không