Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323230

Bình chọn: 8.00/10/323 lượt.

g, chân chạm mặt đất loạng chọang, mãi mới gắng đứng vững được.

Khuôn mặt khôi ngô thâm trầm của Cố Phi Trần tối sầm lại, bóng tối che phủ toàn bộ vẻ mặt vô cùng đẹp đẽ của anh, ánh lên vẻ sắc lạnh giết người.

Anh thực sự bị kích động dữ dội.

“Cô có giỏi thử nhắc lại một lần nữa xem” anh nhìn trừng trừng vào mắt cô, dằn ra từng tiếng.

Nhưng cô mím chặt môi, không nói thêm lời nào.

Anh im lặng hồi lâu, ánh mắt quét trên mặt cô hết lượt này tới lượt khác, sắc thái thay đổi đáng sợ, sau một hồi huyên náo bỗng chợt nhếch môi cười. Dường như cái động tác nhỏ này của anh làm bầu không khí bỗng dưng đông cứng lại trong phút chốc, Tần Hoan không khỏi khẽ rùng mình.

Đây mới chính là Cố Phi Trần mà cô vô cùng quen thuộc.

Khi anh tức giận đến cực độ, khi anh nhìn cô bằng cặp mắt hung tợn, cô đều không chút run sợ. Nhưng khi anh cười, cô lại cảm thấy một cơn ớn lạnh, từ trong bụng dội lên tận cổ, khiến cô nổi da gà.

‘Thật sự không muốn dính líu đến tôi chứ?” Giọng Cố Phi Trần lạnh như băng, vẻ mặt cười nhưng đầy tức giận, ngón tay nhanh như cắt xé toạc cổ áo của Tần Hoan.

Đúng như dự đoán, Tần Hoan nghĩ. Cô vẫn đang mặc chiếc váy bằng lụa khi xuất viện, tiếng xé lụa toạc qua không không khí, cô không hề phản ứng mà vẫn mím chặt môi, nhắm chặt mắt một cách bướng bỉnh.

Hơi thở của anh, cơ thể anh, sức mạnh đàn ông của anh đổ ập lên người cô, trong giây lát phủ trùm lấy cô. Còn cô chẳng khác nào con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương mênh mông, giữa gió bão cuồng phong, giữa sóng cả dập dồn, không sao định hướng được bến bờ cho mình.

Có lẽ bởi giường quá êm, nên trong lúc phải chịu đựng cơ thể người đàn ông không còn chút tình cảm nào đó, cô vẫn đủ tâm trạng để phân tích nguyên nhân khiến mình cảm thấy nôn nao.

Cô rất muốn biết, nếu người đang nằm đè lên cô biết được cô chẳng hề để tâm, anh ta sẽ có cảm nghĩ gì?

Có lẽ sẽ tức giận.

Nhưng cô không có ý định chọc giận anh thêm. Cô nhắm chặt mắt, mong sao mọi thứ sớm kết thúc...

Chỉ cần một kết thúc, cô và anh sẽ chẳng còn dính líu gì đến nhau.

Cuối cùngg anh cũng đã xong, nhanh chóng bứt ra khỏi người cô, dường như không còn muốn dừng lại thêm một giây nào

Đây là sự trừng phạt, trong lòng cô hiểu rấy rõ, cô càng muốn vạch rõ ranh giới với anh, thì anh lại càng không để cô đạt được mong muốn của mình.

Đợi cho cơn đau đớn như bị xé toạc ở một nơi nào đó trên cơ thể qua đi, cô mới từ từ mở mắt, nhưng anh đã đứng dậy, khuôn mặt vẫn tối sầm, cô ngờ rằng mắt mình bị hoa, nên mới không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Cô gắng gượng ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo bị xé che lấy ngực, rồi mới ngẩng đầu nhìn anh: “Vui rồi chứ? Bây giờ thì mời anh ra khỏi phòng để tôi còn tắm.”

Anh không nói không rằng, cả cơ thể như chôn chặt một chỗ, không hề động đậy.

Cô đợi một lát, rồi quyết định không để ý tới anh, tự mình đứng dậy đi vào buồng tắm.

Nhưng cô vừa mới đi được vài bước liền bị anh giữ lại, đứng chắn ngay trước mặt, giọng lạnh lùng không cảm xúc: “Rốt cuộc cô có con hay không?”

Thốt nhiên cô muốn bật cười, chớp chớp mắt nhìn anh: “Đã từng có, nhưng giờ thì không.”

Giọng cô nhẹ như không, vẻ mặt cũng vô cùng bình thản, thậm chí ánh mắt, khóe miệng còn khẽ ánh lên nét cười, dường như đang bàn luận về một việc cực nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng từng câu từng chữ lại nặng tựa ngàn cân rơi xuống đầu Cố Phi Trần.

Giây phút đó, sắc mặt anh như trắng bệch ra, cơ mặt như co lại, thậm chí đến cả nhịp thở cũng hằn rõ trên ngực.

Một cảm giác sung sướng gần như biến thái lại một lần nữa, dội lên óc, Tần Hoan thu nhận tất cả vào đáy mắt, tận hưởng một cách đầy đủ và sung sướng, rồi mới giơ tay đẩy anh ra: “Đừng cản đường của tôi.”

Nhưng tay cô còn chưa kịp chạm vào người anh liền bị giữ chặt lại. Anh nắm chắc khuỷu tay cô, lòng bàn tay anh rất lạnh, như đầy mồ hôi, cô thì chỉ thấy cánh tay đau nhói, còn đau hơn lúc giằng co dữ dội. Anh không nói một lời chỉ lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm như lòng giếng cổ.

Lúc này, lý ra anh phải tức giận hơn trước mới phải, nói gì thì anh cũng mất đi cốt nhục của mình. Cô còn đang nghĩ như vậy thì vẻ mặt anh khẽ lay động, kỳ thực là lông mày khẽ nhướn lên, rồi thả lỏng tay cô ra với lực rất mạnh, như người ta vứt đi một thứ đồ chán ghét.

Tinh thần cô vốn không ổn định, lại trải qua sự dày vò, không sao trụ nổi, hai chân như mềm nhũn, bèn dựa vào thành giường.

Anh lại nhìn cô một cách cao ngạo, vẻ trầm mặc trong vài giây ngắn ngủi đó khiến không khí như chìm vào chết chóc. Trước khi đi, anh còn buông ra câu cuối cùng, dường như đến từ âm ti địa ngục.

Anh lạnh lùng nói: “Tần Hoan, cô đáng chết.”

Cánh cửa bị đập mạnh lại, phát ra âm thanh chói tai, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Anh cuối cùng đã đi, nhanh như lúc đến, vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Đáng chết...

Tần Hoan dựa vào thành giường, như mất đi toàn bộ sức lực, vật vã một hồi mới leo lên được giường. Cô nhắm chặt đôi mắt đau nhức, hai tay ôm lấy bụng, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại câu nói của Cố Phi Trần. Có lẽ, cô thực sự đáng chết.

Tần Hoan có cảm giác mì


Disneyland 1972 Love the old s