
say sưa hạnh phúc.
Đấy còn là đang ở giữa phố, anh đột nhiên muốn bật cười.
Vốn nghĩ rằng cô sống trong môi trường thượng lưu, ai ngờ nhu cầu về hạnh phúc của cô lại đơn giản đến thế, đơn giản tới mức chỉ cần anh muốn, khẽ động ngón tay cũng có thể khiến cô hài lòng.
Bất kể lúc nào.
“Cẩn thận kẻo dạ dày không chịu nổi” Anh vừa bước đi vừa nhắc nhở cô.
“Không sợ!” Cô lại xúc một thìa, đưa tới trước mặt anh một cách tự nhiên: “Anh muốn ăn không?”
Anh nghiêng đầu sang một bên theo bản năng, khẽ từ chối: “Cảm ơn.”
Cô nhìn anh, rồi nói: “Anh hình như còn kén ăn hơn em. Còn nhớ lúc nhỏ mẹ em thường bảo em kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, về sau đều là mẹ ép phải ăn, thật khổ sở.” Nói rồi làm mặt xấu, như thể đang cảm thấy đau khổ thực sự: “Nhưng bây giờ em đã hiểu được mẹ, mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc với em, thực ra đều là mong điều tốt cho em, anh nói xem có đúng không?”
Cô quay sang nhìn anh, nhưng không nhận được câu trả lời. Bởi anh đột nhiên như suy tư, mãi lúc sao mới “Ừm” một tiếng. Cô muốn phản đối phản ứng của anh, nhưng anh đột nhiên dừng bước, không hề báo trước, giơ tay vẫy taxi.
Cô không kịp phản ứng, anh liền nói: “Về khách sạn đi, anh còn có việc.” Giọng nói và dáng điệu bình thản như nhau.
“Ồ, cũng được!” Cô đành đồng ý. Tay cầm cốc kem, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng.
Mặc trăng vừa sáng vừa tròn, chiếu sáng dịu dàng xuống mặt đất, khiến mặt hồ nước lấp la lấp lánh, giống như dải ngân hà vừa rơi xuống trái đất. Trăng đẹp như vậy, tiếc là phải kết thúc quá sớm giống như món kem trong cốc, Tần Hoan ngồi vào xe rồi nhìn xuống, kem tuy ngọt đến tận tâm can, nhưng chẳng mấy chốc đã tan hết.
Về tới khách sạn, Cố Phi Trần không tiễn cô về phòng mà chia tay ở ngay thang máy. Thực tế, dọc đường anh không hề lên tiếng, tâm trạng anh thay đổi quá nhanh, khiến cô không hiểu được lý do, cuối cùng đành tự giải thích bởi áp lực công việc của anh quá lớn.
Và những ngày tiếp theo, trực giác khiến cô vô cùng cẩn thận, cố gắn hết sức không chạm tới “thùng thuốc nổ”.
Ở Tô Châu ba ngày, rồi lại đi Vân Nam. Khi ở Côn Minh, Cố Phi Trần vô cùng bận rộn, cả nhóm của anh cũng bận, có lúc không mang tới cả việc ăn uống. Tần Hoan lại chơi một mình, cô vốn định đi Lệ Giang, đến phút cuối Cố Phi Trần lại thay đổi hành trình, đẩy chuyến bay lên sớm hơn.
Tuy hơi cụt hứng, nhưng cô liếc trộm Cố Phi Trần, những cuộc đàm phán và làm thêm giờ liên tục mấy ngày liền khiến sắc mặt anh có phần mệt mỏi, cô không dám trách móc anh nữa.
Sau đó cô còn theo anh đi thêm vài thành phố, có nơi là để bàn chuyện hợp tác làm ăn, có nơi là đi kiểm tra định kỳ nửa năm một lần với các công ty con. Lúc này cô mới hiểu anh thực ra rất vất vả, có lúc ở công ty tới tận nửa đêm vẫn chưa hết việc.
Nhân một bữa ăn trưa, Tần Hoan kéo cô trợ lý Coco cùng vào nhà vệ sinh. Coco soi gương chỉnh lại trang điểm trên mặt, Tần Hoan vừa rửa tay vừa như vô tình nói chuyện: “Các chị đi công tác mà sao cứ như đi đánh trận vậy, cứ đi liên tục, lại còn họp hành liên miên.”
Coco cười bảo: “Đấy là việc thường ngày, chúng tôi đều quen rồi.” Nói rồi mở hộp son, cẩn thận tô môi cho thêm đậm.
Tần Hoan tò mò hỏi: “Vậy thời gian đâu tìm bạn trai?”
“Thực ra vẫn có, vẫn có thể tranh thủ được thời gian hẹn hò.”
“Thế Cố Phi Trần thì sao?” Cô nghĩ một lúc, cuối cùng không kìm được, khôn khéo hỏi Coco: “Anh ấy cũng phải tranh thủ thời gian mới hẹn hò được sao?”
Coco không hề nghi ngờ, đại khái chỉ coi cô như đứa trẻ, hoàn toàn không cảm nhận được cô có chút tâm sự bên trong, bèn nói rất thật: “Tổng giám đốc chưa có bạn gái, ít ra thì tôi cũng chưa gặp bao giờ.”
“Thật không?” Tần Hoan không khỏi mỉm cười, mắt sáng lên dưới ánh đèn.
“Thật chứ sao. Anh ấy giờ vẫn một mình.” Coco thu dọn đồ trang điểm, rồi mới quay đầu lại nhìn cô: “Ai dà, em chẳng phải đang sống trong nhà anh ấy sao, thường ngày có thấy anh ấy dẫn bạn gái về nhà không?”
Tần Hoan lắc đầu thật mạnh. Cô quen biết rất nhiều công tử con nhà giầu, những anh chàng đó không những sự nghiệp chói sáng, mà tốc độ thay đổi bạn gái cũng không ai thua kém ai, bởi rất nhiều người trong đó là người của công chúng, nên hay bị để ý, nhưng bọn họ chẳng hề để tâm, vẫn cứ cặp kè với đủ loại người, chơi bời thả sức.
Cố Phi Trần có lẽ là trường hợp ngoại lệ duy nhất.
Cô hít thở thật sâu, rồi hạ giọng thì thào: “Anh ấy có khả năng thích đàn ông không?”
Coco ngây ra rồi phá lên cười: “Tiểu thư này xem nhiều tiểu thuyết mạng quá rồi, làm sao có chuyện đấy được, Tổng giám đốc Cố điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể.”
Nhưng nói sao thì nói, khi quay về bàn ăn, Tần Hoan thấy rõ Coco thỉnh thoảng lại không kiềm chế được quay sang quan sát Cố Phi Trần bằng ánh mắt lại thường, còn Cố Phi Trần lại đang thảo luận chương trình họp buổi chiều với cậu thư ký trẻ, hai người ngồi cạnh nhau, để không ảnh hưởng đến người khác nên nói giọng rất nhỏ.
Ông chủ có vẻ bề ngoài đẹp hơn người, cậu thư ký lại trẻ trung thư sinh, hai người đàn ông chụm vào nhau, xem ra có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Tần Hoan thấy Coco chẳng có t