80s toys - Atari. I still have
Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 7.5.00/10/292 lượt.

u tinh, bây giờ lại biến hóa một cách hoa lệ

trở thành một loài thực vật.

Trước đây, con gái là hoa, con trai là phân trâu.

Bây giờ thì sao? Con trai là hoa, con gái là cây cỏ.

Trên tivi xuất hiện một đống cỏ dại, hoa thơm, cây oải hương.

Chỉ có điều, hiện tại trong lòng ta, đã không ai có thể sánh bằng

tiểu yêu quái. Mới ở giai đoạn răng sữa mà cũng đủ làm cho lòng người

ngứa ngáy khó chịu rồi, trưởng thành khẳng định là khó lường.

Cái cô bé cùng phòng kia, cũng bị tai nạn giao thông. Không biết có

phải đầu óc bị đụng hư rồi không mà ngày nào cũng ra rả bên tai ta về

Đào Minh Tự và Hoa Trạch Loại (thành viên của nhóm F4). Sau đó, nó còn

thường hay thanh tình tịnh mậu* (âm thanh tươi đẹp, tình cảm dạt dào)

rống lên: ―Dong dài, em có hỏi ý kiến của chị đâu?‖

―Nếu như xin lỗi có thể giải quyết vấn đề thì còn cần đến cảnh sát làm gì!‖

―Em là một người có SIZE nam nhân.‖

Sau đó nhìn ta nói. ―Tương Hiểu Mạn, chị nói xem. Nếu như em có thể gặp được một người

giống như F4 thì tốt biết mấy ha.‖



Trông thấy nó mắc bệnh mê trai, ta thầm nghĩ, ta nên làm tốt công tác biến thái của mình đi thì hơn.

Buổi sáng hôm đó buồn chán quá, cô bé giường bên mượn quyển ―Lần đầu thân mật‖ cho ta đọc.

Sách này là ông tổ của tiểu thuyết trên mạng, gây sốt trong một thời

gian dài. Chỉ có điều, vẫn chưa có cơ hội để đọc. Câu nói kinh điển nhất trong quyển truyện là cái gì mà một nghìn vạn, cái gì hoà với nước Thái Bình Dương… ta không nhớ rõ lắm. Nhưng khoảng thời gian đó, mỗi ngày ta đều hát cùng một câu: ―A a… Cho ta một ly nước tráng dương… Để một đêm

ta không bị liệt dương…‖

Đang hát hăng say, đại thần sắc mặt khác thường nhưng vẫn bất động như núi, xuất hiện trước cửa phòng.

Sau đó nhìn ta, nói: ―Còn sống à?‖

Sau đó thừa dịp ta hành động bất tiện mà sờ soạn cái chân thạch cao của ta.

Hàm trư thủ! Ăn đậu hũ của ta!

Rồi ta nhìn hắn, nghĩ thầm. Được rồi, cho dù là người bị hại, ta cũng không thiệt thòi gì.

Được rồi, ta phải thừa nhận, hắn cũng rất đẹp trai, mắt thanh mày tú, thần thái sáng láng.

Nhưng mà đáng tiếc, thật là đáng tiếc! Như trước, đều không phải là cải thìa trong lòng ta.

***

Người này được ta tôn là đại thần, tên thật Vương Đình Hiên, ngụy thân phận là chủ tịch Hội Học Sinh, học trên ta một lớp.

Trong trường học, nữ sinh lớp dưới sùng bái hắn cũng không chỉ có một mình ta. Ánh mắt huyền ảo sáng lạn này, nụ cười lấp lánh như ánh mặt

trời này…

Thanh xuân dào dạt ——

Vĩnh viễn là chủ đề bất biến trong sân trường.

Chỉ có điều, đại thần vốn thâm tàng bất lộ* (cố tình dấu diếm, không

để lộ ra bản chất, tài nghệ thật của mình). Làm một biến thái, phải hiểu được thế nào là bình tĩnh, dù núi có lở ngay trước mắt thì sắc mặt vẫn

không hề thay đổi.

Nụ cười của hắn như nước khoáng thiên nhiên, bao hàm khoáng chất phong phú.

Đôi mắt hắn như hột xoàn 24K, tỏa ra ánh sáng ngọc vĩnh hằng.

Mà mấu chốt của vấn đề chính là, trước đây ta hoàn toàn không chú ý đến hắn…

Cái này gọi là bất biến tất dùng, biến đổi kinh người!

Cho nên trong khoảng thời gian này, ta vẫn theo đại thần học tập, học tập làm sao có thể tạo nên phong thái thật sự của mình.

Mà ở giai đoạn học tập này, ta đến hội học sinh thường xuyên như đi

chợ. Vì vậy, những tin vỉa hè, lời đồn nhảm nhí về ta cũng nhiều lên.

Về phần thế nào là lời đồn nhảm nhí, khái quát một câu thì là: Con gà trống nhà bên cạnh đẻ ra một quả trứng khủng long.

Chuyện là thế này: Bởi vì Quách Tiểu Bảo có dấu hiệu là người bình

thường, cho nên có một khoảng thời gian cho dù ta vô tình gặp hắn, cũng

chỉ coi như hắn không hề tồn tại. Quyết định cho hắn thêm thời gian để

suy nghĩ, hy vọng hắn có thể nhận ra giá trị bản thân cũng như tìm được

mục tiêu của mình.

Nhưng căn cứ vào lễ phép, ta vẫn sẽ mỉm cười ngọt ngào với mấy bạn nam bên cạnh Quách Tiểu Bảo.

Thái độ trước và sau quá mức tương phản, khiến trong trường bắt đầu loan tin rằng ta cùng

Quách Tiểu Bảo trước kia từng có một hồi phong hoa tuyết nguyệt.

Rõ ràng chẳng bao giờ bắt đầu, vậy mà vẫn có kết thúc.

Kết quả là, thiếu nam thiếu nữ hiếu kỳ ở Hoa Gia đều tìm đến ta để buôn chuyện.

Bọn họ hỏi: ―Cuộc cách mạng của bạn thất bại rồi à?‖

Ta gật đầu. ―Rất thất bại.‖ Dù sao vẫn không thể kéo hắn nhập hội.

Sau đó người của Hội Học Sinh cũng tò mò, hỏi: ―Nghe nói bạn đã thất bại?‖

Ta vốn định gật đầu, nhưng lại nghĩ, cần phải giữ thể diện cho đại

thần, cho nên đã trả lời thế này: ―Cũng không có gì, thất bại là mẹ của

thành công.‖

Sau đó, ta vẫy tay về phía đại thần, dùng ánh mắt khen tặng mà nhìn

hắn, nói cho hắn biết: Có ngài gia nhập, đã là thành công lớn nhất của

ta rồi!

Hắn đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay lại cười với ta tựa như một làn

gió xuân. Ánh nắng sáng lạn phía sau bao trùm lên thân hình hắn.

Mọi cử chỉ hành động đều tỏa sáng mê người.

Kế tiếp, ta muốn dùng câu nói thứ hai để khái quát lời đồn nhảm nhí:

Trong viện bảo tàng, đêm qua, trứng khủng long đã nở ra con gà trống.

Ta một lần nữa lại trở thành nữ diễn viên trong câu chuyện tình yêu

của sân trường. Rõ ràng là ta cùng