XtGem Forum catalog
Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324405

Bình chọn: 8.5.00/10/440 lượt.

ng là lâu lắm rồi không gặp phải chuyện gì buồn cười như thế này. Lần đầu tiên tôi gặp phải ông chú kém cỏi như thế, còn lâu mới bằng được mấy bác bảo vệ của trường mình ngày xưa. Ha ha… ha ha…”

Người ta thường nói vui quá hóa buồn! Bởi vì cô cười quá khoa trương nên vết thương bên khóe miệng bỗng toác lớn hơn, máu tươi bật ra khá nhiều.

Kỷ Ngôn Tắc cau chặt mày lại, không suy nghĩ nhiều, bất giác đưa tay lên lau vệt máu tươi bật ra hộ cô.

Ngón tay tiếp xúc với khóe miệng của cô dường như mang theo dòng điện lưu, khiến cho cơ thể của Viên Nhuận Chi giật nảy lên, hai mắt trợn to, cả người đứng đờ ra đó, không động đậy gì. Ngón tay đang chạm vào khóe miệng cô cũng bất động theo, không hề rời khỏi vị trí, tiếp tục đờ ra đó. Lại một dòng điện lưu truyền đi khắp cơ thể của Viên Nhuận Chi, phần sau lưng cứng đờ không cử động nổi, cô nín thở lại, không dám động đậy linh tinh, hai mắt hoảng loạn đưa đi tứ phía, không dám nhìn về phía anh.

Một chiếc bóng khẽ vụt qua trước mắt.

Viên Nhuận Chi lùi về phía sau một bước, lớn tiếng gọi người ở phía sau lưng Kỷ Ngôn Tắc: “Tiểu Dạ Ca!”

Hơi ấm trên ngón tay đột nhiên biến mất, đôi tay đột nhiên cheo leo giữa không trung, thần sắc của Kỷ Ngôn Tắc bỗng sầm hẳn lại. Nghe thấy Viên Nhuận Cho kêu lên, anh từ từ thu tay lại, đút vào trong túi quần. Triệu Dạ Quần lặng lẽ đứng một bên hút thuốc ở chỗ gần đó nghe thấy tiếng thét liền trợn trừng mắt lên, đúng là bó tay toàn tập với cô!

Con nha đầu này sao lại ngốc đến thế, cứ tưởng rằng cô sẽ biết tận dụng cơ hội này mà gần gũi, thân thiết hơn cùng Kỷ tổng. Khoảng thời gian trước, nghe nói bạn trai mới hẹn hò đã phản bội cô, không biết con nha đầu này xui xẻo hay là may mắn nữa đây? Thời buổi này, đàn ông tốt không nhiều, khó khăn lắm công ty mới xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi vừa có học vấn, vừa đẹp trai tuấn tú, lại có khá nhiều tiền bạc. Con nha đầu ngốc nghếch này chẳng biết nắm lấy thời cơ gì cả. Đúng là uổng hết bao công sức Triệu Dạ Quần bỏ ra để giúp sức. Bây giờ thì hay rồi, lôi luôn cả anh xuống nước!

Anh dập điếu thuốc đi, bước lại gần hai người, nhoẻn miệng cười nói: “y da, anh nói nghe này Chi Chi, em chạy đi đâu thế? Làm anh với Kỷ tổng chạy đôn chạy đáo để tìm!”

Viên Nhuận Chi đi qua chỗ Kỷ Ngôn Tắc với bộ dạng thần kì, bí hiềm, chạy tới chỗ của Triệu Dạ Quần, rồi thì thầm bên tai anh: “Tiểu Dạ Ca, em nói cho anh nghe, em đã nhìn thấy rồi chụp được ảnh rồi, chỉ tiếc là bức ảnh đó đã bị một tên đàn ông đáng ghét xóa mất. Chết toi rồi, di động của em đâu rồi ấy nhỉ?”

Cô bỗng nhiên vỗ lên đầu, chợt nhớ ra di động của mình đã bị Kỷ Ngôn Tắc tịch thu, vội vã quay người lại nói: “Này, Kỷ tổng, bây giờ có thể trả lại di động cho tôi được chưa?”

Kỷ Ngôn Tắc quay đầu lại, nhìn cô một cách lạnh lùng rồi lấy từ trong túi ra một chiếc di động màu hồng nhỏ nhắn, dễ thương có điều không đưa lại cho cô mà vẫn nắm chặt trong tay. Số tóc xòa xuống trước trán che đi đôi mắt màu hổ phách, vậy nên Viên Nhuận Chi không thể đoán được cảm xúc của anh, cũng không dám tiến lại gần, đành phải đưa tay ôm lấy chiếc miệng đang nhói đau, đứng tim tại chỗ chờ xem anh định làm gì.

Kỷ Ngôn Tắc từ từ bước lại gần, nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: “Viên Nhuận Chi, tôi cảnh cáo cô lần đầu, sau này mong cô hãy chú ý đến hành vi và thân phận của mình. Cô đang làm ngành marketing nội thất chứ không phải phóng viên báo ảnh. Nếu như cô cảm thấy vô cùng hứng thú với ngành đó, vậy đề nghị cô hãy chuyển sang nghề phóng viên chụp ảnh trộm. Sau này còn để việc tương tự xảy ra, tôi sẽ không chỉ xóa ảnh không thôi đâu mà sẽ trực tiếp đập nát đi cái di động này ra đấy!”

Nói xong, anh liền vứt chiếc di động về phía Viên Nhuận Chi quay người bước về ô tô.

Viên Nhuận Chi căng thẳng bắt lấy chiếc di động, nếu như bất cẩn để rơi xuống đất, thì ba ngàn nhân dân tệ của cô sẽ bay theo khói mây mất. Cô tuyệt đối không để cho chuyện này xảy ra!

Cô đau lòng cầm chiếc di động lau lau trước ngực, may mà đến lúc này nó vẫn bình an vô sự. Ánh mắt bất giác nhìn thấy khóe miệng Kỷ Ngôn Tắc cũng đang chảy máu, thế là cô liền thét lớn: “Này, Kỷ tổng, miệng anh chảy máu rồi kìa!”

Kỷ Ngôn Tắc bỏ hết ngoài tai, kéo cửa ô tô, ngồi vào ghế lái phụ.

Viên Nhuận Chi cất chiếc di động đi, ngước mắt lên nhìn thấy bóng dáng của anh, khóe miệng bất giác run run phát ra tiếng “hừ…”, vị máu tanh tanh tan ra trong miệng, đôi tai cũng theo thế mà đỏ bừng lên.

Bỗng nhiên, Triệu Dạ Quân cảm thấy mình đúng là ngu ngốc nên đưa tay đập nhẹ vào miệng. Trước đó đôi môi của Viên Nhuận Chi cũng chảy máu, khuôn mặt của nha đầu này cũng đang đỏ bừng lên, thảo nào sắc mặt của Kỷ tổng lại sầm sì như vậy, nhất định đang trách bản thân tại sao lại đập môi vào nhau để lại bằng chứng của gian tình. Triệu Dạ Quân ảo não tát nhẹ mình một cái.

“Tiểu Dạ Ca, anh đang làm cái gì đấy?” Viên Nhuận Chi cảm thấy hơi ngần ngại, thực lòng không thể nào chịu nổi, bóp cổ anh một cái rồi trách tội: “Tất cả đều tại anh hết, anh biết rõ em đang ở trên Hậu Sơn làm những gì, tại sao không đích thân đi tìm mà lạ