Old school Swatch Watches
Mối Lương Duyên Trời Đánh

Mối Lương Duyên Trời Đánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324351

Bình chọn: 7.00/10/435 lượt.

Chi bị anh xoay chuyển đến mức hoa mày chóng mặt, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, lại bắt gặp sắc mặt sầm sì, khinh bỉ của ông chú lúc nãy. Cô chẳng để tâm đến việc tìm Kỷ Ngôn Tắc tính sổ, đã vội thét lớn trước mặt ông chú thích lo chuyện bao đồng kia: “Cái gì mà thương phong bại tục? Chẳng qua tôi chỉ bất cẩn ngã xuống đất thôi!"

y da, khóe miệng đau quá, vừa mới nói chuyện lại càng nhói thêm, trong miệng còn truyền đến vị tanh của máu, nhất định là bị rách da rồi.

Cô đưa tay lên lau bên mép, trên ngón tay toàn là máu.

Ông chú kia xếch mày lên, “hưm” một tiếng đầy khinh bỉ rồi nói: “Hàng ngày ít nhất cũng có trên mười đôi nam nữ nói với tôi những lời tương tự, tưởng tôi bị chứng trì nộn tuổi già sao? Nhìn lại cây cối tươi tốt, đồng cỏ mơn mởn, hoa nở khắp chốn ở đây xem, đều bị hai người giẫm nát cả rồi, lại còn khiến chúng tôi phải lãng phí nhiều thời gian với các cô cậu nữa. Hai người thuộc khoa nào, lớp nào? Mau theo tôi về Phòng giáo viên!”

Nét mặt của ông chú tỏ ra tráng liệt vô ngần, lời nói ra câu nào câu nấy đều vô cùng có lí. Tới tuổi này, chắc ông cũng sắp về hưu rồi, vậy mà lại bị phân về đây truy quét hành động thiếu ý thức của đám thanh niên. Nếu như không phải trường học nhận được nhiều thư tố cáo, kiến nghị điều chỉnh lại đạo đức sinh viên, ông cũng đâu cần phải vất vả chạy đôn chạy đáo trên Hậu Sơn vào một ngày nắng nóng thế này. Hàng ngày phải qua đây bắt quả tang sinh viên làm bậy, ông cảm thấy vô cùng chán nản, chướng tai gai mắt vô cùng.

Viên Nhuận Chi hoàn toàn hỗn loạn trước tình hình trước mắt: “Tôi đâu phải sinh viên của trường Đại học Sư phạm các người? Tại sao lại phải theo ông tới Phòng giáo viên?”

Cô là cựu sinh viên của Đại học H, chẳng có gì liên quan đến ngôi trường này hết.

“Không phải sinh viên trường này, hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng, chỉ cần một trong hai đứa là sinh viên ở đây là được!” Ông chú xếch ngược mày lên, nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc nãy giờ im lặng, bình thản như không rồi nói: “Cậu ở khoa nào, lớp nào?”

Kỷ Ngôn Tắc không hề trả lời câu hỏi của ông chú này, mà quay người nhìn về phía sau. Viên Nhuận Chi cũng quay người nhìn theo, thấy một đôi nam nữ y phục xộc xệch, tay nắm tay, đang nỗ lực chạy về con đường nhỏ bên trái.

Cô bỗng nhiên hiểu ra mọi thứ, thì ra ông chú này được trường đại học phái tới để truy quét những đôi sinh viên kia. Cô bất cẩn ngã lên người Kỷ Ngôn Tắc, vô duyên vô cớ thành hành vi thiếu đạo đức… Thanh danh một đời của cô… nay còn đâu!

Ông chú nhìn thấy đôi sinh viên kia liền thét lớn tiếng: “Hai đứa kia đừng có chạy!” Nói xong liền đuổi theo.

“Đi thôi!” Kỷ Ngôn Tắc vốn đứng một bên không nói câu nào nãy giờ đột nhiên giơ tay ra, kéo lấy tay của Viên Nhuận Chi rồi chạy xuống dưới.

Viên Nhuận Chi ngây người ra, tiếp đó hiểu ngay ý đồ, liền nhanh chân theo bước của Kỷ Ngôn Tắc thoát khỏi chốn thị phi này.

Khi ông chú kia kịp nhận ra liền vừa đuổi theo vừa thét: “Hai cô cậu kia mau đứng lại, còn chạy nữa là hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn đấy!”

Viên Nhuận Chi vừa chạy thục mạng, vừa quay đầu lại vui vẻ đáp: “Lại đây, lại đây này, tôi là sinh viên Khoa Nông Lâm trường Đại học H đấy. Có bản lĩnh thì ông chú đuổi tới trường Đại học H mà tìm tôi, ha ha… ha ha…”. Tiếng cười của cô vô cùng phô trương và vang vọng.

“Đại học H? Thì ra là sinh viên Đại học H! Thảo nào mà lại ngang ngược như thế! Được! Hai đứa cứ đợi đấy! Hai đứa tên là gì?” Ông chú vẫy vẫy đôi tay bụ mỡ của mình, vất vả đuổi theo.

“Tôi có rất nhiều bí mật, nhưng không nói cho ông biết, không cho ông biết, quyết không... nói cho ông biết… Lại đây nào, ông chú cố gắng lên, chạy nhanh lên…”. Viên Nhuận Chi vô cùng hứng khởi đối đáp, vừa hát vang ca khúc tự chế, vừa quay đầu nhăn mặt thách thức ông chú kia.

“Cô nhóc kia, tôi nói cho mà biết, hậu quả thật sự… vô cùng… vô cùng nghiêm trọng đấy!”

Nghe thấy tiếng cười phô trương của Viên Nhuận Chi, khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhếch lên, bất giác càng nắm chặt thêm bàn tay của cô, chân lại càng thêm nhanh bước tiến về phía trước. Dần dần không còn nghe thấy tiếng thét, tiếng thở hổn hển của ông chú lúc nãy, Kỷ Ngôn Tắc mới chậm bước lại.

Viên Nhuận Chi vẫn còn chìm đắm trong trận chiến khốc liệt vừa xong, vẫn đang quay đầu lại, không hề ý thức được người phía trước đã dừng lại, vậy nên bất giác dập cả người vào thân thể của anh: “y da…”

Kỷ Ngôn Tắc lại khẽ kêu một tiếng, chán nản trợn trừng mắt lên, người phụ nữ này dường như cố tình đâm sầm vào bên vai phải của anh.

Viên Nhuận Chi đưa tay sờ lên chiếc mũi đang đau nhói, ngước mặt lên vừa hay bắt gặp đôi mắt màu hổ phách biết cười của Kỷ Ngôn Tắc. Không biết tại sao, đột nhiên cô cảm thấy đôi mắt phía trước mình thật quá hoàn mỹ, giống như một viên đã quý đang tỏa sáng lấp lánh.

Bốn mắt nhìn nhau một vài giây, cô mới kịp nhận ra mình lại ngây ngất trước anh nên bất giác cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay mình đang được anh nắm chặt, cô nhanh chóng rút tay lại, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Để tình huống lúc này bớt ngại ngùng, cô liền ngẩng đầu lên, bật cười lớn tiếng: “Mẹ ơi, đú