
tôi mà còn phải ngẩng đầu.
(Đương nhiên là lúc đó tôi đang ngồi ở bậc cầu thang bên cửa. Ngồi ở đó, chỉ cần không phải là một midget (chú lùn) thì tôi đều phải ngẩng đầu nhìn. Nhưng tôi có khả năng đánh giá, đối chiếu sự vật.)
Anh ta không hề già! Khuôn mặt nhẵn bóng, sống lưng thẳng đứng.
Già? Lùn? Hói đầu?
(Chưa từng biết là Tiểu Lan cũng có tài lừa bịp kẻ khác. Sao phải lừa bịp tôi chứ? Lẽ nào sợ tôi sẽ yêu anh ta? Nhưng chẳng nhẽ tôi không có mắt chắc? Tôi có thể tự nhìn thấy được mà?)
(Giá trị kì vọng càng thấp thì càng dễ phát sinh bất ngờ. Có thể đây chính là mục đích mà Tiểu Lan lừa tôi? Vậy thì chúc mừng Tiểu Lan, cậu đã thành công rồi!)
Anh ta chắc chắn không phải là quạ chiều!
Liệu có phải là người chuyển đồ ăn đến không? Hay là một vị khách đến tham dự bữa tối? Là học sinh của giáo sư Từ? Con trai của… quạ chiều? Anh em? Chị em?
Tôi điên rồi, chị em gì cơ
Đợi anh ta mở miệng thì biết ngay anh ta là ai ấy mà!
Anh ta sẽ nói cái gì? Hiếu kì-ing…
Tình huống tưởng tượng:
A: Bánh pizza của cô đã gọi, tôi mang đến rồi đây…
B: Xin hỏi đây có phải là nhà của giáo sư Từ không?
C: Xin lỗi, chúng tôi đến muộn!
D:…………
Suy đoán chấm dứt, anh ta lại mỉm cười.
Lại ngất lịm.
(Là đang cười với tôi sao? Chắc là đúng. Ở đây làm gì có ai khác, “các chị em” đang ở trong bếp cả rồi, chỉ có một mình tôi ngồi nhặt giá ở ngoài cửa thôi mà.)
Thôi không đoán nữa, đầu óc chẳng thể điều khiển được, Nụ cười của anh ta có độc, đi cả vào trong xương cốt. Tôi bị trúng đòn của anh ta rồi, hai chân mềm nhũn, đầu óc tê dại, tim đập thình thịch, hô hấp khó khăn.
Anh ta chắc chắn là quạ chiều, anh ta chỉ có thể là quạ chiều, tôi cảm thấy anh ta chính là quạ chiều, tôi biết rằng anh ta chính là quạ chiều. Anh ta cũng mang hơi thở giống như căn nhà này, anh ta chính là cái message ấy. Có anh ta, không khí của căn nhà này mới hoàn chỉnh, văn hóa Đông-Tây mới thực sự giao hòa. Anh ta là con mắt của rồng, là cốt cách của bức tranh thủy mặc, là trung tâm của căn nhà này. Không khí trong căn nhà này tồn tại là bởi vì anh ta.
Tôi đã từng nhìn thấy anh ở đâu
Trong giấc mộng?
Trước tượng Phật?
Trong kiếp trước?
Cổ họng khô đắng, nói không lên lời.
Anh ta sẽ nói gì?
A: Bọn em đến rồi à? Đã để bọn em phải đợi lâu, bởi vì hơi tắc đường…
B: Em chính là Hạ Phiêu phải không?
C: Anh mua gừng về rồi đây!
D: ….
Suy đoán chấm dứt, anh ta mở miệng rồi.
- Hi! Tôi đã về rồi đây!
“Hi” ai vậy? Là tôi sao?
Đưa mắt nhìn quanh, không có ai khác, các chị em đều ở trong phòng bếp, ở đây chỉ có một mình tôi, người đang ngồi ở bậc thềm nhặt giá để “Hi”.
Kí ức hiện về.
Chiều muộn, em trai đói, tôi cũng đói, nhưng mà mẹ vẫn chưa về. Các bà mẹ khác đều đã về nhà nấu nướng, chỉ nghe thấy tiếng dao băm cốc cốc trên thớt, tiếng nồi niêu lẻng xẻng, tiếng người lớn nhắc nhở lũ trẻ con. Chỉ có nhà tôi, vẫn lạnh tanh, mẹ vẫn chưa về. Nhà không ra nhà, trong lòng trống rỗng, hoang mang. Sao mẹ vẫn chưa về nhỉ? Có chuyện gì xảy ra ư
Trời như muốn sập xuống!
Một vạn năm trôi qua, mẹ xuất hiện ở cửa, chậm rãi nói:
- Mẹ về rồi đây!
Nỗi lo lắng trong lòng tan biến như mây khói, cả hai chị em đều chạy ùa dến lục lọi túi xách của mẹ. Em trai tôi tinh mắt tìm thấy ngay túi đồ ăn điểm tâm và túi hoa quả, nó sung sướng la hét ầm ĩ.
Mẹ cười dặn dò:
- Chia cho chị với, đừng có tham lam ăn một mình đấy!
Tiếng dao băm vào thớt, tiếng nồi xoong va chạm, tiếng mẹ mắng mỏ em trai tôi.
Mẹ tôi cũng về rồi! Nhà đã ra nhà rồi! Trái tim tôi thanh thản rồi.
Trời sẽ không sập xuống.
Nghĩ tớ mức ngây ngô ra rồi, suýt chút nữa thì chạy đến lục lọi cái túi trên tay anh.
Cứ như thể tôi đã sống ở nơi này cả vạn năm rồi.
Tôi thường nhặt giá ở nhà bởi vì tôi thích ăn mì lạnh, bởi vì cả tôi và anh đều thích ăn mì lạnh, bởi vì tôi ưa sạch sẽ, không muốn nhìn thấy những cái rễ giá thò ra khỏi những sợi mì.
Làm mì lạnh mà thiếu gừng là không được, nhưng trong nhà hết gừng rồi!
Anh lái xe ra ngoài mua, tôi đợi ở nhà sốt ruột biết bao!
Anh không về, nhà không ra nhà, trong lòng trống rỗng, hoang mang, sao anh vẫn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi?
Trời như muốn sập xuống!
Một vạn năm trôi qua, anh xuất hiện ở cửa, chậm rãi nói:
- Hi! Anh về rồi đây!
18.
Con người không phải là động vật duy nhất trên thế giới biết vui mừng. Nhưng con người là động vật duy nhất trên thế giới biết cười.
Có người mỉm cười, là bởi vì yêu cầu nghề nghiệp, là để thu hút được khách hàng.
Có người mỉm cười, là bởi vì yêu cầu của sự nghiệp, là để giành được phiếu bầu.
Có người mỉm cười, là yêu cầu của quyền lợi, là để giành được sự khen ngợi.
Có người mỉm cười, là yêu cầu của tình cảm, là để giành lấy những cái ôm.
Nụ cười của anh ta không hề có mục đích quyền lợi, nó phát ra từ trái tim, từ thế giới của những cái ôm. Cuộc sống thật tuyệt diệu!
Anh ta có nụ cười quyến rũ nhất trên thế giới này!
Nhìn thấy nụ cười của anh, tôi không đói, cũng không khát nữa, không mệt mỏi, cũng không điên khùng nữa!
Tôi hoàn toàn rơi vào thế giới nụ cười của anh rồi.
Anh đi ngang qua chỗ tôi ngồi