
ông nghe thấy.
“Tuy chỉ thấy mặt một lần, nhưng mình thấy Cjoon không tồi, đàn ông làm
trong quân đội, tính kỷ luật cao, luôn đáng tin cậy so với đàn ông trong xã hội.” Cô cười nhẹ nói, dáng vẻ chỉ là nói chuyện tào lao. “Hiểu Văn, đàn ông như vậy có thể cho cậu cảm giác an toàn.”
“Dư Vấn, mình với… anh Nghị, là yêu nhau thật lòng… xin, xin cậu có thể chúc phúc cho
chúng mình…” Dù rất khó mở miệng, nhưng Hiểu Văn vẫn cố lấy dũng khí
nói.
Cô biết, từ thời khắc nói những lời này, tình bạn của các cô đã
hoàn toàn chấm dứt rồi. Tình bạn của phụ nữ, có nhiều lúc, cũng thật yếu ớt.
Dư Vấn rất mạnh, khi đi học, cô đã biết cô ấy mạnh thế nào, đặc
biệt có nhiều can đảm đối mặt với người bắt nạt cô, luôn ở bên cạnh cô,
chưa bao giờ giả dối. Đã từng, Hiểu Văn từng quen được Dư Vấn che chở.
Hiện tại, cô lại thành kẻ địch của Dư Vấn. Nói không sợ đó là giả.
“Thật tình yêu nhau? Chúc phúc?” Dư Vấn cắt ngang lời cô, mỉm cười, “Hiểu
Văn, cậu và anh Nghị làm sao vậy? Các người nói yêu thì yêu, nhưng đây
là chuyện tám trăm năm trước, không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, cậu muốn kết hôn, mà mình cũng muốn lập gia đình, chờ về sau khi cả hai cùng có con thì hẹn gặp mặt.”
“…” Hiểu Văn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, rõ ràng anh Nghị đã nói rõ sự thật, nhưng thái độ của Dư Vấn lại rất tự nhiên.
“Hiểu Văn, mình nghĩ mình nên giải thích
chuyện của mình một chút, Tống Dư Vấn mình không có thói quen tranh
giành, cũng không làm chuyện có lỗi với bạn bè, mình và anh Nghị đã ở
chung hai năm sau khi cậu đi.”
“Mình… biết rồi, anh ấy cũng đã nói.” Hiểu Văn không nâng nổi đầu lên.
Bởi vì hiện tại người có lỗi với bạn là cô.
“Năm đó là cậu không tin tưởng anh Nghị, cho rằng anh ấy không cho cậu cảm
giác an toàn, là cậu tự buông đoạn tình cảm này, tự bước đi, làm tổn
thương anh Nghị.” Dư Vấn nói rất rõ ràng, “Cậu cảm thấy bây giờ phần tự
tin này đã đủ, có thể điều khiển anh ấy.”
“Đúng…” Năm đó là cô sai,
sai vì tuổi còn trẻ, sai vì quá yêu, mới lo được lo mất, mới không ngừng nghi đoán, mới không có tự tin.
“Mình đã mang thai sáu tuần rồi, hôm nay vừa đi kiểm tra.” Không cho cơ hội, không nói nhảm, mặt cô không biến sắc tuyên bố.
Quả nhiên bom này vừa ra, Hiểu Văn bị dọa đến cả người cũng ngây dại. Cho nên Dư Vấn mới lựa chọn thời cơ thích hợp để nói.
Hiểu Văn hoàn toàn hoảng loạn, hơi thở cũng dồn dập, “Hai người, hai người…”
“Tôi ở với anh Nghị hơn hai năm, cậu nghĩ tôi chỉ biết đắp chăn nói chuyện phiếm thôi ư?” Cô thầm xin ông trời đó là thật.
“Chúng mình, chúng mình…” Hiểu Văn căn bản không phải đối thủ của cô, nháy mắt đã bị tin tức này đả kích đến tan nát.
“Tôi không ngờ giờ hai người đã phát triển thành giai đoạn này, chuyện này
đối với tôi là vô nghĩa! Tôi chỉ hỏi cậu, các người tính thu xếp cho con tôi thế nào?” Giọng điệu Dư Vấn bắt đầu dồn ép. “Các người sắp sống
chung, sau đó bàn bạc muốn giết con tôi? Thế thì cả đời các người đều
cõng theo đứa bé, dùng bất an cả đời trả lại lương tâm của các người!”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy theo trán Hiểu Văn xuống, một luồng sóng nhiệt lại tràn vào hốc mắt cô. Cô nào dám, cô nào dám?
“Hay là, cậu chuẩn bị tiếp nhận con tôi? Cậu hiểu tính tôi, đồ người khác
tôi không tham, nhưng thứ thuộc về tôi, đến chết tôi cũng không buông!”
Con với anh Nghị, cô không thể buông!
“Bây giờ tất cả mọi người đều
biết anh Nghị là chồng tôi, là người đàn ông của Tống Dư Vấn liều lĩnh
tôi, các người muốn sống chung, để cho tôi một hôn lễ không có chú rể,
cậu coi thể diện của Tống Dư Vấn tôi là gì?” Giọng cô bắt đầu nghiêm
lại: “Hiểu Văn, tôi nói cho cậu biết, không có tình yêu Tống Dư Vấn tôi
vẫn có thể sống, nhưng mà nếu như các người ngay cả tôn nghiêm cũng
không để lại cho tôi, tôi sẽ cho các người một kết cục đáng sợ!” Anh
không cần gì phải không? Được, vậy cô sẽ để anh từ nay về sau biến mất
khỏi thương giới!
Ngay cả thở cũng bắt đầu khó khăn. Cùng trường mười mấy năm, cô hiểu tính Dư Vấn thế nào, để đạt được mục đích, cô đã cố
chấp, mạnh mẽ chiến đấu ra sao.
“Cho nên, đừng có nói chuyện yêu hay
không yêu với tôi, vui vẻ chút, cho vợ chồng tôi, cho con của tôi yên
tĩnh chút, im lặng biến đi!” Nói xong một câu cuối cùng, sắc mặt Tống Dư Vấn không hề thay đổi cúp điện thoại.
Cô biết cô đã thắng. Cô biết nhược điểm của kẻ địch. Đỗ Hiểu Văn không phải là một cô gái xấu. Mà là cô.
Cô vừa mới cúp điện thoại thì tiếng chuông lập tức lại vang lên, hơn nữa
còn vang không ngừng. Cô không nhận. Bởi vì cô biết là ai. Người chồng
tương lai của cô, chắc chắn muốn chất vấn cô, người phụ nữ mình yêu cuối cùng đã bị nói gì, làm hại sắc mặt cô ấy tái nhợt. Cô cũng có thể dự
toán, bởi thắng lợi đã trong tầm mắt, ít nhất cũng đã mơ hồ… Đỗ Hiểu Văn sẽ biến mất, giống như nàng tiên cá, sẽ biến mất.
Cô thắng rồi. Nhưng mà trái tim cô không hề có một điểm vui sướng. Cô chỉ thẳng lưng, vẫn ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi trong không khí truyền đến mùi cháo khét.
Công ty chế tác quảng cáo Vấn Nghị là một cái tên có tiếng, một công ty
có qu