
y đều làm cô sợ hãi.
Nghe thấy bên trong có người gọi tên anh, Triệu Sĩ Thành đứng dậy, bước vào
trong phòng bệnh. Chỉ là, ánh mắt thâm trầm là lo lắng của anh không
phải hướng về Đỗ Hiểu Văn, mà nhìn về Dư Vấn tao nhã ngồi chỗ giường
bệnh.
“Sĩ Thành, anh sẽ giúp tôi chứ!” Đỗ Hiểu Văn tìm kiếm sự giúp dỡ.
Mặt bác sỹ Tiêu lộ vẻ không kiên nhẫn, nếu thai nhi thật sự không bảo đảm, cũng không thể bảo anh ở đây đỡ đẻ chứ?
“Hiểu Văn, em phải tin vào trình độ của bác sỹ nơi đây!” Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng nói.
Thế giới không thể chỉ xoay quanh một người, mỗi người đều có chỗ khó của
riêng mình, anh sẽ không vì cô mà gây khó xử cho người khác.
Hiểu Văn đóng băng. Đột nhiên cảm thấy, toàn thế giới dường như chỉ còn lại có một mình cô. “Dư Vấn, chúng ta trở về đi!” Triệu Sĩ Thành nhẹ giọng nói.
Bây giờ trời sắp tờ mờ sáng, anh còn có phòng khám phải lo, không thể ở lại nữa, nhưng mà, để Dư Vấn ở chỗ này, anh lại lo lắng.
Cuối cùng Dư Vấn cũng chuyển mắt về phía anh.
“Em đã đồng ý với anh, trước khi cô thu ngân chưa đến được, em sẽ trông
quầy giúp anh, chẳng lẽ em nói mà không giữ lời?” Giọng anh nhẹ nhàng
như nước, giống như tranh chấp đêm nay chưa từng xảy ra, giống như chưa
từng nghe cô nói họ không còn là bạn nữa.
Dư Vấn từ từ đứng lên. Cô không có những ưu điểm khác, nhưng chỉ cần là chuyện cô đã đáp ứng rồi, cô sẽ hoàn thành.
“Ừ.” Cô gật đầu, đáp ứng, “Tôi sẽ về với anh.”
Cùng với lúc cô gật đầu, ba người ở đây, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chỉ là, hơi thở chỉ đến cổ lại nghẹn lại.
“Đỗ Hiểu Văn, buổi tối tôi lại đến thăm cô nhé.” Dư Vấn quay đầu, mỉm cười dịu hiền với Hiểu Văn.
Một câu, làm cho Hạ Nghị sợ tới mức hết hồn, sắc mặt Hiểu Văn cũng tái đi.
“Cô, cô đừng đến…” Hiểu Văn vội vàng nói.
Cô ta còn muốn tiếp tục đến chê cười cô ư? Có Dư Vấn ở đây, ngay cả đứa
con trong bụng cũng cảm thấy áp lực, kịch kiệt quẫy đạp không yên trong
bụng cô. Bác sĩ nói, “tâm tình bình tĩnh, bản thân tự tin” sẽ dưỡng thai tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào, nhưng chỉ cần Dư Vấn ở đây, loại trình
độ này cô không muốn nghĩ, căn bản chẳng thể đạt tới.
“Không chào
đón tôi à? Quan hệ của chúng ta trước kia chẳng phải rất tốt sao?” Thấy
thái độ của Hiểu Văn mâu thuẫn như vậy, Dư Vấn mỉm cười, mặt mang nghi
ngờ hỏi.
Trước kia?
Hạ Nghị nháy mắt liền đông cứng, “Dư Vấn, em…” Cô ấy nhớ ra rồi? Không thể nào?
Ánh mắt của cô cuối cùng cũng nhìn về phía Hạ Nghị.
“Ngày hôm qua, tôi đi lấy ảnh chụp kết hôn cho Sĩ Thành, nhớ ra một ít.” Dư Vấn cười nhẹ, bình tĩnh nói từng chữ.
Nhìn khóe môi lạnh nhạt của cô cười như hoa, Hạ Nghị không nhịn được ngây
người. Đã bao lâu rồi anh chưa từng thấy Hạ phu nhân cười như thế? Khi
học đại học, có thời gian anh bị vướng vào cãi vã, cô lại cười nhạt nhẽo như thế, khi đó thỉnh thoảng anh còn có thể bị điện giật.
Lúc này,
Hạ Nghị bị điện giật, một lát sau mới giật mình tỉnh lại. Hạ phu nhân
vừa rồi đã nói mình nhớ ra một ít? Điểm này, rốt cuộc là bao nhiêu?
Thấy anh muốn hỏi, lại không dám rất tùy tiện, Dư Vấn chủ động nói cho anh, “Tôi nhớ ra Hạ Nghị anh!”
Cô đã nhớ ra anh? Hạ Nghị rất kích động, nghe nói cô nhớ ra anh, tim đập
thật nhanh thật nhanh, nhanh đến mức trái tim gần như sắp sửa nhảy ra.
Nhưng mà kích động rất nhiều, anh lập tức có nỗi băn khoăn. Anh không hy vọng Dư Vấn quên mình, nhưng mà đồng thời, anh cũng không hy vọng Dư
Vấn nhớ lại tất cả, đặc biệt là một đoạn về Hiểu Văn kia.
“Vừa vào
trường học, lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nhất kiến chung tình với anh.”
Cô lại thản nhiên mỉm cười, “Vì để có thể sóng vai với anh, tôi mới vào
hội học sinh.”
Hạ Nghị ngây dại, vì cho tới bây giờ Hạ phu nhân chưa từng nói suy nghĩ của cô về anh.
“Rất thích anh, vốn muốn thổ lộ với anh, có điều, ngay lúc đó anh đã chọn Hiểu Văn, chỉ có thể từ bỏ.”
“Anh…” Những điều này, lúc đó anh mơ hồ biết một chút, nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận vẫn rung động và kinh sợ…
“Hạ phu nhân…” Chẳng kìm lòng được, anh cầm tay cô.
“Hạ Nghị, tôi có thể hỏi anh một câu không?” Mặc anh nắm, cô ngẩng đầu nghiêm túc hỏi.
“Em nói đi.”
Cô cười nhẹ, “Ở đại học, anh có từng động tâm với tôi không?”
Anh ngẩn ra không ngờ cô lại hỏi vậy. Hạ phu nhân chưa bao giờ hỏi vấn đề này.
“Có.” Anh thẳng thắn, cười vang một tiếng, “Em là người đẹp mà.” Anh thích
ngắm người đẹp, lúc còn trẻ tính anh lông bông, cho dù có thích Hiểu
Văn, ánh mắt vẫn sẽ bị người đẹp hấp dẫn.
Cô nở nụ cười, giống như là cười vì sự hài hước của anh. Song, Hiểu Văn trên giường bệnh, lại liều
mạng cắn môi. Khi đó, tình yêu của cô và Hạ Nghị là thuần khiết nhất,
nhưng mà, hôm nay để chính tai cô nghe thấy anh thừa nhận mình đa tình,
khi đó cũng động lòng với người khác! Nghi kỵ và ngờ vực từng có lại là
thật, tâm tình như tan nát.
“Trí nhớ của tôi chỉ tới nơi này, về sau tôi không thể nhớ nữa, thậm chí tôi còn không nhớ ra vì sao anh lại
chia tay với Hiểu Văn? Mà vì sao chúng ta lại ở bên nhau? Điều này làm
cho tôi cảm thấy rất kỳ lạ!” Dư Vấn buông xuôi tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Họ sau này, cô ấy vẫn chưa nhớ ra