Polly po-cket
Mộ Phần Trái Tim

Mộ Phần Trái Tim

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324914

Bình chọn: 10.00/10/491 lượt.

rồi lại

khuyên anh như vậy.

Bị khuyên bảo như vậy xong anh cũng tỉnh táo lại. Thành tích của Hiểu Văn không cao như Dư Vấn, nếu muốn thi tốt thì phải khá khổ công. Cho nên, anh nghe theo đề nghị của Dư Vấn, hơn một tháng

kia cũng không liên lạc với bạn gái. Tiếp sau đó là nghỉ hè, anh phải

đến công ty ba thực tập, công việc rối tinh rối mù.

Theo miệng Dư

Vấn, anh đã biết thi vào trường đại học rồi, Hiểu Văn về nhà nghỉ hè,

Hiểu Văn đã đỗ nguyện vọng hai. Anh rốt cục thoáng an tâm. Nhưng mà, anh không ngờ trong hàng ngũ sinh viên năm nhất, anh gặp được Tống Dư Vấn

lại không nhìn thấy Đỗ Hiểu Văn.

“Cậu ấy tình nguyện đến Tây An học đại học.” Tống Dư Vấn nói cho anh.

Anh kinh ngạc.

“Cậu ấy cố ý thi rất xa, bởi cậu ấy muốn chia tay, muốn cách xa anh một chút.”

Mà Tống Dư Vấn chết tiệt giờ mới nói cho anh biết!

Mà anh cứ như vậy, dù chết cũng không hiểu! “Chuẩn bị hôn lễ, chúng ta kết hôn đi!”

Hai người ngồi cùng bàn ăn,

khi cùng lẳng lặng ăn cơm tối, anh bỗng mở miệng cầu hôn. Hiểu Văn đang

yên lặng bóc vỏ tôm cho anh, ngừng tay lại, cả người ngạc nhiên.

Thật lâu sau, thật lâu sau cô mới cẩn thận hỏi: “Vì sao?”

Vì sao? Triệu Sĩ Thành nhăn mày chặt lại: “Kết hôn cần hỏi vì sao ư?” Anh

và cô gần gũi, anh đã nghĩ, một khi đã uống bữa trà tương thân kia cũng

là đồng ý cho tương lai như thế. Hơn nữa ba tháng trước, họ cũng đã đính hôn, anh không biết bây giờ đưa ra quyết định kết hôn là quá đột ngột.

“Hết năm nay, em 29 tuổi, anh cũng đã 33 tuổi, tuổi như thế chẳng lẽ

còn không nên kết hôn?” Anh hỏi lại cô. Đúng vậy, cả hai đều đã đến tuổi nên lập gia đình, phụ huynh hai nhà cũng giục rất nhiều.

Sau đó, cô nhẹ nhàng lộ ra nụ cười: “Vì sao là em?” Thật ra, vấn đề này hỏi có vẻ muộn, nhưng nó vẫn xoay quanh trong lòng cô.

Ngoài tính cách và vẻ ngoài chất phác, điều kiện của anh thật sự tốt hơn cô

nhiều lắm. Diện mạo đoan chính, xuất thân trong sạch, sự nghiệp thành

công.

Anh không hiểu vì sao khi nhắc tới, cô lại bắt đầu tò mò vấn đề đơn giản này trong mắt anh.

“Em rất dịu dàng hiền lành, anh cần người vợ như em vậy.”

Công việc của anh bận rộn, mỗi một ngày đều phải đối mặt với nhiều bệnh nhân nhỏ và sự lo lắng của cha mẹ, làm cho cả thể xác và tinh thần anh rất

mệt mỏi, làm sau khi tan làm ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt chết.

Cô không phải là người bạn gái đầu tiên thông qua gặp mặt mà kết giao,

nhưng cũng là người phụ nữ duy nhất ít lời không quá oán giận anh. Anh

không cần cô gái cả ngày yêu cầu anh phải chú ý đến mình, cũng không

muốn người phụ nữ tính toán chi li vì sao anh chưa bao giờ nói chữ

“yêu”. Đối với phụ nữ, anh rất thích người dịu dàng và bình thản.

“Em nghĩ sẽ không sớm như vậy…” Hiểu Văn bất ngờ quá mức, xuất thần, lẩm bẩm. Đính hôn là vì không thể kéo dài được nữa, hơn nữa anh là người

chồng làm cho mình không thể khéo từ chối, làm cho mẹ rất hài lòng.

“Vì sao em lại nghĩ thế?” Anh cũng rất bất ngờ. Lúc đính hôn, anh đã để

mẹ cô thấy một hai năm sau sẽ chính thức lấy cô, cho nên anh đã có hành

vì gì không đúng, làm cô hiểu nhầm chăng?

“Bởi vì…” Điều này bắt cô nói thế nào đây? Thật sự rất khó mở miệng.

Anh đợi đã lâu, cũng không thấy đáp án.

“Chúng ta cũng là vợ chồng chưa cưới, nếu có ý kiến gì với nhau thì nên thẳng thắn.”

“Bởi vì…” Dưới sự khuyến khích của anh, cô hít hơi nhẹ giọng nói: “Chúng ta

vẫn chưa từng ở chung, cũng không gặp mặt thường xuyên, cho nên em

nghĩ…”

Sau khi những người khác đính hôn họ đều sống chung, không

phải chàng trai qua đêm ở nhà cô gái, mà là cô gái ngủ lại chỗ chàng

trai, nhưng đến một tuần nay họ chỉ gặp mặt hai lần, thỉnh thoảng nhà

anh làm cơm nước xong, anh cũng sẽ rất lịch sự đưa cô về nhà. So với

người khác, cách họ ở chung thật sự rất nhạt.

Anh không ngờ là đáp án này, vì thế anh suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì sáu giờ

mỗi sáng đều phải rời giường, hơn nữa phải toàn tâm lo cho các bệnh nhân nhỏ, cho nên nếu không có chuyện khác, mỗi đêm không đến chín giờ, anh

sẽ về phòng ngủ.” Thời gian nghỉ ngơi của anh khô khan đến mức ngay cả

mẹ cũng không muốn sống với anh, cho nên, anh cảm thấy trước mắt hai

người chưa thích hợp sống chung.

Mỗi tối chín giờ là anh đi ngủ? Trách không được thỉnh thoảng buổi tối gọi cho anh, anh đã tắt máy.

“Bây giờ anh đang làm ở phòng khám, cách âm chỗ này không tốt lắm, cứ ba bốn giờ sáng tầng dưới sẽ rất ầm ỹ, sống cùng anh sẽ ảnh hưởng đến nghỉ

ngơi của em.” Vì công việc, anh vừa sống vừa làm việc ở trên tầng, nhưng sau khi kết hôn, chắc anh sẽ mua nhà, hơn nữa anh cũng sẽ điều chỉnh

thời gian khám bệnh, giành nhiều thời gian hơn cho gia đình.

Nghe

được giải thích của anh, Hiểu Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô bất an,

tưởng anh không hài lòng về cô, nghĩ mình đã làm sai chuyện gì, thì ra

là nguyên nhân này.

“Cho nên, em muốn hoãn lại?” Mặt nhăn, tuy anh

không thích nhưng mà nếu đây là ý muốn của cô, như vậy làm chồng chưa

cưới anh phải nghe theo thôi.

“Không, không cần.” Cô cười lắc đầu,

tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lộ ra nụ cười tươi. Đ