
có kết cục tốt.”
“Ai da,
Liễu Liễu, ngươi lo lắng cho trẫm như vậy, thật làm cho trẫm rất cao
hứng, nhưng mà trẫm vẫn lo lắng a, ngoan, phải cách hắn xa một chút.”
“Uhm.” Ta tuy trong miệng đáp lời nhưng trong lòng vẫn không cho là đúng, thế
là đành lấy đề tài khác để chuyển hướng, ” Hoàng đế ca ca, ta còn nuôi
một con sói nhỏ đấy? Các ca ca đều nói nó bị ta dưỡng thành một con chó
hoang. Nó rất dễ bảo, không ăn thịt tươi, thích ăn trứng chim, chỉ nghe
duy nhất lời ta nói…”
Về đến nhà, ta vẫn như trước lấy việc trêu
đùa A Thát làm niềm vui. Chỉ có điều là phụ thân lúc nào cũng đứng bên
cạnh canh chừng, cho nên ta cũng không dám làm chuyện quá đáng. Phụ thân chính là một người tốt, cho hắn ăn ngon mặc ấm còn dạy hắn đọc sách.
Nếu không có A Sỏa giúp ta canh giữ, nhất định không cho phụ thân thả
hắn, chứ nếu không người đã sớm lén thả hắn đi rồi.
Thật ra bộ
dạng hiện tại của hắn cũng rất cường tráng. Ta chỉ có thể canh đến lúc
không có người chú ý, liền đá hắn một cước hoặc hạ một loại dược nào đó
trên người hắn rồi nhanh chóng cho hắn thuốc giải.
Thế là làm hại thời gian vào cung của ta giảm mạnh vì phải ở nhà tìm cơ hội trêu đùa
hắn. Nhưng mà hắn cũng thực kiên cường, cho tới bây giờ vẫn chưa tố giác ta với phụ thân lần nào.
Hoàng đế ca ca vẫn rất sủng ái ta như
cũ, có chăng là càng ngày càng tăng chứ không có giảm. Thế nào cũng
không muốn ta rời đi, thậm chí chỉ còn nước nhận ta và hoàng gia chính
là người một nhà mà thôi.
Có một thời gian ta mê đấu dế, thế là
Hoàng đế ca ca hễ có thời gian rảnh là theo giúp ta đấu dế, còn hạ lệnh
sưu tầm dế thượng phẩm trong cả nước đem về cho ta. Kết quả là những tên ác mồm bên ngoài đặt cho Hoàng đế ca ca ngoại hiệu “Hoàng đế dế “.
Có một tên họ Chu là quan viết sử, miệng hắn đặc biệt thối, có một lần tại Ngự thư phòng, hắn đem chuyện mấy con dế ra nói, một phần châm chọc một phần nói móc, cứ thế mà nói Hoàng đế ca ca đã lớn mà còn chơi đùa như
con nít, từ xưa đến nay Hoàng đế vốn không giết quan viết sử, nếu muốn
giết trước tiên phải làm cho hắn rời khỏi chức vụ đó. Hoàng đế ca ca
thật sự rất đáng thương, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Kỳ thật
Hoàng đế ca ca là Hoàng đế tốt, mỗi ngày xử lý nhiều chính sự như vậy,
thường làm việc từ lúc gà gáy đến lúc quỷ cũng kêu, không có chút rảnh
rỗi. Chỉ khi nào ta đến quấy rối hắn, lúc đó hắn mới rảnh rỗi nghỉ mệt
một chút. Dân chúng làm việc nếu mệt mỏi đều có thể ngồi ở trên bờ ruộng mà nghỉ một lát, còn Hoàng đế ca ca chỉ chơi đùa với mấy con dế một
chút thì có làm sao. Dựa vào việc cống dế mà khi dễ dân chúng thật sự là do các quan viên ở bên dưới cố tình bẻ cong thánh ý, không thể trách
Hoàng đế ca ca được. Lại nói, Hoàng đế ca ca thi hành nhiều chính sách
trị quốc nhân từ, chăm sóc dân sinh tốt, mọi người ấm no, tại sao không
nói? Tại sao chỉ chăm chăm soi mói vào một tỳ vết nhỏ.
Ta ở bên
cạnh nhịn không được nên xen mồm vào: “Ngươi nói bậy, Hoàng đế ca ca là
minh quân, giống với…. giống với vị minh quân Nghêu cái gì….canh Nghêu
đó.” Trước kia Hoàng đế ca ca đã giảng cho ta nghe về chuyện xưa của bọn họ.
Tên ngôn quan kia đem con mắt chuyển hướng tới chỗ ta, bắt
đầu thảo phạt ta: “Bệ hạ, nữ nhi này không phải Hoàng thân, cũng không
phải mệnh phụ, sao có thể tùy ý ngồi nghe việc quân cơ, nghe việc quốc
gia đại sự. Thật sự danh bất chính, ngôn bất thuận. Nàng ta dung mạo
xinh đẹp, ánh mắt yêu mỵ, chỉ sợ sẽ trở thành nữ họa, mong bệ hạ nhanh
nhanh đem nàng đuổi ra khỏi cung.”
Hoàng đế ca ca lúc đầu còn
chịu đựng, nhưng sau khi nghe hắn nói đụng tới ta liền lập tức nổi giận: “Nàng vẫn còn là một hài tử, ngươi nói bậy cái gì đó? “
Tên ngôn quan kia vẫn còn không chịu buông tha, ta lặng lẽ bắn một viên đạn phấn thối lên người hắn, chỉ chốc lát, trên dưới người hắn đều bắt đầu phát
ra tiếng. Hắn nhanh chóng ngậm miệng, xuất khí lực toàn thân mà nín lại. Nhưng dược này ta đã cùng với các ca ca thử nghiệm trên rất nhiều
người, đã qua nhiều lần cải tiến phương pháp, cho nên không phải hắn
muốn nín là có thể ngưng kêu!!!
Chỉ lát sau, cả điện đã
nghe thấy tiếng kêu vang liên tục không ngừng, nhưng thật ra không có
mùi gì cả. Đây là nghiên cứu mới mất của chúng ta, chúng ta đã chế tạo
ra loại phấn thối mà không thối để tránh khi dùng dược sẽ làm ảnh hưởng
đến chính mình.
Mặt mọi người đều đỏ lên, ngôn quan bởi vì vừa nín lại vừa xấu hổ, những người khác là nhịn cười.
Hoàng đế ca ca ban đầu còn có chút tức giận, lúc này cũng buồn cười, phất tay ý bảo, “Ngươi lui xuống đi! ”
Ngôn quan như nhận được lệnh được đại xá, cũng không dám trả lời nữa, thi lễ rồi ngay lập tức liền mang theo tiếng kêu đó xông ra ngoài, ở xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng bùm bùm vang lên.
Chúng ta ở phía sau cùng
nhau cười vang. Ta đã sớm bảo thái giám cầm giải dược đứng ở cửa cung
chờ hắn, ta cũng không dám cho hắn mang tiếng kêu kinh dị đó ra ngoài
cung, vạn nhất nếu cha ta biết được, về sau ta muốn chế tạo tân dược,
nhất định phụ thân sẽ không cho phép.
Hoàng đế ca ca ôm lấy ta,