
ghiêm của hắn, quả
thực rất làm càn, không sợ hắn lại đối nàng trừng phạt sao?
“Đứng lại!”
Đối phương vẫn như cũ không có dừng lại cước bộ, làm cho hắn càng thêm
giận dữ, phẫn nộ đứng lên, đi qua nắm lấy vai nàng, đem nàng xoay lại.
“Thật to gan, ngươi là cố ý muốn chọc giận ta sao?”
“A? Ngươi…… Bảo ta sao?”
Nàng vẻ mặt mờ mịt nhìn Diêm Vô Cực, hai mắt vô thần, như là không có
hồn phách, Diêm Vô Cực cuối cùng nhìn ra không đúng, trong lòng vừa
động, nguyên bàn tay đang nắm lấy bả vai nàng liền chuyển xuống kéo cổ
tay áo của nàng lên để bắt mạch, đôi mày nhíu lại vì phát hiện mach
tượng của nàng không ổn định.
Bàn tay đưa lên trán nàng, rõ ràng cảm thấy một cỗ nhiệt năng.
“Ngươi ở phát sốt?”
Nàng vẫn như cũ vẻ mặt hoảng hốt.“Có sao?”
Diêm Vô Cực không nói hai lời, lập tức giành lấy khay thức ăn trên tay nàng đặt xuống bàn, xong kéo cổ tay nàng đi ra ngoài.
“Đi theo ta.”
“Đi đâu?”
“Ngươi sinh bệnh.”
Nàng mày nhăn lại.“Sinh bệnh? Mới không có, ta thấy vẫn ổn mà.”
Hảo? Trán nàng thật sự rất nóng, cơ hồ có thể đun sôi nước ấm a.
Sau khi phát hiện tình trạng của nàng, hắn trong lòng dâng lên một cỗ
bực mình, không phải giận nàng, mà là giận chính mình! Bởi vì hắn đem
mạch, phỏng chừng nàng ít nhất bị bệnh một ngày một đêm, mà hắn thế
nhưng lại không có phát hiện trạng thái kỳ lạ của nàng?!
Sự sơ ý này làm hắn buồn bực, sắc mặt càng thêm khó coi.
Người phía sau đột nhiên dừng lại cước bộ không chịu đi, làm hắn sửng sốt.
“Ngươi đang làm cái gì? Đi mau.”
“Không cần.” Nàng chẳng những không đi, còn ý đồ tiến lui phía sau.
Hành vi của nàng càng khiến cho ánh mắt hắn càng sâu thêm.“Vì sao?”
“Ngươi đang giận ta.”
Hắn sắc mặt xác thực rất khó xem, nhưng hắn giận là chính mình.“Không có.”
“Ngươi có, hơn nữa ta biết, ngươi lại muốn chỉnh ta.”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Ta lại không trêu chọc ngươi, ngươi vì sao tức giận? Ngươi mỗi lần tức
giận, ta sẽ khổ sở, ngươi lại muốn dùng loại dược quỷ quái gì để tra tấn ta?”
Hắn sắc mặt càng khó xem, Hướng Tịnh Tuyết lại càng hoảng, nàng đã muốn
thực không thoải mái, hắn còn muốn như thế nào nữa? Trong ánh mắt càng
hiện lên sự kích động, chỉ nhìn thấy vẻ giận dữ của hắn, nàng mới sẽ
không ngoan ngoãn cùng hắn đi đâu.
Nhìn nàng giống một đứa nhỏ bướng bỉnh, Diêm Vô Cực càng thêm khẳng định nàng bệnh cũng không nhẹ, tâm cũng càng nóng nảy, biết nàng hành vi
khác thường, tất cả đều là bởi vì do sốt cao, hắn phải nhanh chút giúp
nàng trị liệu mới được.
“Mau cùng ta đi.”
“Không, ta không đi!” Nàng đơn giản gắt gao ôm cây cột, chết cũng không chịu mắc mưu.
“Ngươi –”
“Không cần, ta không đi, buông tay a –” Nàng muốn tránh thoát, nhưng kỳ
quái hôm nay là làm sao vậy? Nàng thế nhưng tránh không được, người này
hôm nay sao bỗng nhiên mạnh đến vậy.
Diêm Vô Cực ngực không tự chủ được đập nhanh, ngay cả chính mình cũng
không hiểu được vì sao lại buồn bực như vậy, mà nữ nhân không nghe lời
này lại vẫn nghĩ đến hắn muốn chỉnh nàng? Đem sức lực có được chống cự
lại.
Vì muốn nhanh chữa khỏi nàng, hắn đành phải làm như vậy.
“A, ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây nha, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi
dám lại đây, ta liền đối với ngươi không khách khí nha –” Càng thấy hắn
tới gần, nàng sợ tới mức muốn chạy trốn, đáng tiếc sự uy hiếp của nàng
một chút tác dụng cũng không có, Diêm Vô Cực chẳng những lúc tiến đến
đồng thời hai tay nhắc nàng lên ôm lấy.
“Buông, cứu mạng a!”
Diêm Vô Cực không nói lời nào đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, không
để ý tới nàng đang giơ tay giơ chân đá và người hắn trực tiếp hướng
phòng ngủ đi tới.
Nữ nhân ngồi trên giường ánh mắt đề phòng, quả thực đem hắn trở thành sài lang hổ báo.
Diêm Vô Cực cầm một chén thuốc, vừa vào cửa, liền nhìn thấy trên giường
nàng bởi vì hắn xuất hiện, lại căng thẳng thần kinh, toàn bộ tinh thần
đề phòng, giống như hắn là hổ ăn thịt người.
Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, cũng thật không thoải mái, hắn phát
hiện, chính mình thực không hy vọng nàng sợ hãi hắn như thế, điều này
làm cho hắn trong lòng thực không thoải mái.
Chậm rãi đến gần giường, ánh mắt hắn không buông tha của nàng nhất cử nhất động, hắn càng tới gần nàng càng lui dần về phía sau.
Hắn ngồi ở bên giường, nhìn nàng cuộn mình ở trên giường, sắc mặt tái
nhợt làm hắn trong lòng thấy căng thẳng, vì không muốn dọa đến nàng, hắn tận lực làm cho vẻ mặt của mình trở nên ôn hoà.
Ngồi ở mép giường, đôi mắt vốn lạnh lùng cau có thực cố gắng giãn ra mở
ra, cố gắng trở nên nhu mì để không dọa đến nàng, vì thế trên khuôn mặt
lạnh lùng băng lãnh đã không để lộ ra “Hòa ái dễ gần” bao nhiêu năm qua
lại vì nàng mà xuất hiện.
“Đem bát dược (thuốc) này uống hết đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi bị bệnh.”
“Ta không có.”
“Ngươi có, hơn nữa ngươi sốt không nhẹ.”
Nàng vẫn là lắc đầu, cho rằng hắn nhất định là đang lừa nàng, đột nhiên
tốt như vậy, nhất định có vấn đề, tưởng dụ nàng uống dược, nàng cũng
không quên lần trước giáo huấn — uống thuốc, nhất định hội biến dạng,
hội thống khổ, nàng sẽ không uống đâu a.
“Ngươi đang tức gi