Old school Easter eggs.
Minh Vương

Minh Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321952

Bình chọn: 8.5.00/10/195 lượt.

mọi người trước khi đến Vong Ưu cốc, đều trải qua một đoạn

không muốn người biết, có người mất đi ý chí, có người đối với cuộc đời

thất vọng, có người lại bị kẻ gian hãm hại cũng từ đó rời xa giang hồ,

rời đi thị phi, là Diêm Vô Cực cho bọn họ chỗ dung thân.

Đây mới nguyên nhân vì sao mọi người nguyện ý an phận ở trong cốc, cũng vì sao thủy chung đối Diêm Vô Cực hoài kính sợ chi tâm.

Nguyên lai là có chuyện như vậy a.

Hướng Tịnh Tuyết thực kinh ngạc, không thể tưởng tượng được mọi người

đối Diêm Vô Cực như thế kính nể, trong cốc từng huynh đệ, tất cả từ trên xuống dưới đều là cam tâm tình nguyện, bởi vì Diêm Vô Cực, làm cho mọi

người tìm được một nơi yên ổn để sống, ở Vong Ưu cốc vô ưu vô lự không

cần tranh đấu từng ngày.

Kia nàng chẳng phải là trách lầm hắn?

Diêm Vô Cực nhìn như lạnh lùng vô tình, trên thực tế, hắn sở tác sở vi

đều có nguyên nhân, hắn chính là dùng phương thức của chính mình làm

những chuyện hắn cho là đúng.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy một trận đau lòng,biết Diêm Vô Cực cũng không phải tuyệt tình như chính mình tưởng tượng, đối hắn bất mãn cùng

tức giận cũng một khối biến mất.

Nàng cá tính sang sảng, vốn là không phải hạng người mang thù lâu, sau

khi biết được con người của Diêm Vô Cực, nàng chỉ hy vọng Diêm Vô Cực

tức giận có thể tiêu.

Cho nên, nàng phải cùng hắn giải thích.

Chương 4.2:

Chạng vạng, trước khi Diêm Vô Cực đi vào giấc ngủ, nàng làm những

việc như bình thường, vì hắn chuẩn bị giường thật tốt, sau đó ở phòng

ngoài chờ, khi thấy Diêm Vô Cực xuất hiện, nàng lập tức tiến lên cố lấy

dũng khí mở miệng.

“Chủ tử.” Nàng khom lưng cười lấy lòng.

Diêm Vô Cực vẫn như cũ mặt lạnh như băng, xem nàng như không khí, người lướt qua nàng.

Hướng Tịnh Tuyết chưa từ bỏ ý định, đi theo phía sau hắn.

“Chủ tử, ta là đến cùng ngài giải thích, tiểu nhân không nên chống đối

ngài, nghe mọi người nói, ta mới biết được nguyên lai ngài cứu một

người, giết một người là có nguyên nhân, tiểu nhân biết hiểu lầm ngài,

nên đến –”

Phanh!

Cánh cửa trước mặt nàng không hề báo trước bị đóng mạnh, hại nàng lời muốn nói ra đều bị cánh cửa kia đánh gãy.( haiz, thế mới biết khi chọc giận thì thật dễ đến khi xin lỗi thì…)

Đứng ở trước cửa, Hướng Tịnh Tuyết ngây ngốc sửng sốt hồi lâu. Diêm Vô

Cực hoàn toàn không đem lời của nàng để tâm, phải nói, hắn là hoàn toàn

đem nàng biến thành không khí, từ đầu đến cuối cước bộ đều không có

dừng, vào phòng, liền thuận tay đóng cửa lại, nhốt nàng ngoài cửa.

Ai, quả nhiên, nào có đơn giản như vậy liền xong việc.

Diêm Vô Cực nếu để ý nàng, nàng khả năng còn có thể sợ hãi, hắn không thèm để ý tới là bình thường.

Không quan hệ, nàng sẽ không nổi giận, lần này không được, còn có lần

sau, khuôn mặt thũng như thế này thật xấu xí, toàn thân lại đỏ lại ngứa, nàng cũng chưa sợ, sao lại bởi vì chạm vào cái đinh sắt tử liền rút lui có trật tự? Nàng sẽ không bởi vì vài lần suy sụp mà bỏ cuộc.

Vì lấy lòng hắn, nàng càng thêm cố gắng phụng dưỡng hắn, biểu đạt sự biết lỗi của chính mình.

“Chủ tử, tiểu nhân đưa nước ấm đến đây.”

Sáng tinh mơ, nàng bưng nước ấm, chờ chủ tử đứng dậy, hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Không được Diêm Vô Cực cho phép, nàng chỉ có thể chờ ở ngoài cửa phòng,

chờ đợi hắn kêu to, ngày thường lúc này, Diêm Vô Cực đã muốn đứng dậy,

nhưng hôm nay nàng lại đợi một cái canh giờ, vẫn không nghe thấy trong

phòng có động tĩnh gì.

“Chủ tử?”

Nàng cẩn thận gọi, Diêm Vô Cực thủy chung không thèm trả lời, nàng

lại không dám tùy tiện đi vào, nước bắt đầu lạnh, nàng lại vội vàng đi

thay đổi nước ấm, lại quay trở về.

Cứ như vậy tới tới lui lui hơn mười lần, thẳng đến mặt trời lên cao, cửa mới mở ra, làm cho nàng đang ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lên gặp

Diêm Vô Cực, liền cười nịnh.

“Chủ tử, ngài tỉnh a, tiểu nhân đem cho ngài –” Nói chưa xong, Diêm Vô

Cực liền cầm lấy chậu nước, không nói gì, cửa lại lần nữa đóng, đem nàng nhốt ngoài cửa.

Đã nhiều ngày trôi qua, mặc kệ nàng là đệ trà, đưa thiện, Diêm Vô Cực

thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc mắt một cái, giải dược lại xa xa

không hẹn, điều này làm cho nàng tâm tình thực uể oải.

Cũng bởi vì như thế, cho nên làm nàng đi đến sài phòng làm việc, hai tay ôm củi khô, tâm tư cũng không tập trung, không chú ý, chân vấp phải một cây củi khô dưới đất, đánh hoạt, cả người ngã về phía trước, toàn thân

hoàn toàn tiếp xuc với mặt đất.

Đau!

Nàng quỳ rạp trên mặt đất, này một cử động nhỏ cũng không thể, toàn thân xương cốt cơ hồ đều tan rã.

“Thập Bát lão đệ, ngươi không sao chứ?” Phụ trách sài phòng lão Tam, quan tâm hỏi.

Những người khác đang làm việc cũng hướng nàng dò hỏi.

“Không có việc gì……”

Kỳ thật nàng đau vô cùng, khuân vác củi gỗ cũng không nổi, nhưng nàng

hiện tại là nữ cải nam trang, không thể giống những nữ tử khác khóc ai

kêu đau, chỉ có thể đem nỗi khổ nuốt vào bụng.

“Ách…… Chủ tử.”

Mọi người vừa thấy Diêm Vô Cực, thần thái lập tức chuyển vì kính sợ, còn Hướng Tịnh Tuyết đang quỳ rạp trên mặt đất , cũng là sửng sốt, bởi vì

nàng cùng ánh mắt Diêm Vô Cự