XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 9.00/10/474 lượt.

ngày không thấy bóng người. Đại đa số thời gian, ta một mình luyện võ trong Hạ Hầu phủ.

Trình độ có bước tiến lớn mạnh vượt bậc.

Luyện võ nhiều, ta cũng theo phân phó của Lâm Phóng, đi cùng Ôn Hựu và sư phụ để trợ giúp.

Ví như:

Làm tay chân, cùng một vị sư huynh đi thu phục giặc cỏ chiếm núi làm vua ở biên giới Dương Châu;

Bên trong Kiến Khang thành, chúng ta ngầm dùng mấy tửu lâu chuẩn bị khai trương để thu thập tin tức, ta bị kêu đi hỗ trợ dọn dẹp phòng ốc;

Sư phụ, sư đệ, sư huynh bị thương, ta giúp đỡ chăm sóc;

Phương trượng Kê Minh Tự ngầm giúp đỡ Lâm Phóng hai trăm lượng vàng, ta giả trang thành khách hành hương, đi vào chùa lấy tiền.

Chân chạy, làm việc vặt, tay đấm……

Trong một tháng, ta đã trở thành trợ thủ đắc lực của Lâm Phóng…. hộ pháp vạn năng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. ( ̄□ ̄;)!!

Lại là lúc đến Kê Minh Tự lấy tiền, nhìn thấy phương trượng đại nhân nhiều ngày không gặp.

Đem ngân lượng giao cho ta, lão nhân gia liếc mắt nhìn, bỗng nhiên toát ra một câu: “Con gái của Chiến Phá Địch cùng Tô Thiển Hồng?”

“Đúng vậy. Ngài biết cha mẹ ta?”

Hỏng rồi, sẽ không lại cùng mẹ ta có cái gì dây dưa đi? Nhưng nhìn tuổi tác dường như không phải a!

“Mẹ ngươi cuộc đời thuận buồm xuôi gió, an ổn vững vàng dưới sự bảo hộ của cha ngươi.” Phương trượng ngạo mạn liếc nhìn ta, “Sinh ra nữ nhi, số mệnh lại nhấp nhô như thế.”

Một lát sau ta mới phản ứng kịp. Đối với hắn chán ghét nháy mắt bay lên đến đỉnh điểm, túm lấy ngân lượng, quay đầu liền đi.

“Có điều……” Giọng nói từ phía sau lưng truyền tới, “Cuối cùng vẫn là một vị anh hùng cái thế……”

“Cái gì?” Ta nghe vậy xoay người, hiếu kỳ nhìn hắn.

“Lại là một cô nương đơn thuần.” Hắn nhắm hai mắt lại, nói: “Nể mặt cha mẹ ngươi, khuyên ngươi một câu: Vạn sự đều có duyên số, không thể cưỡng cầu.”

Vị lão hòa thượng này, từ bỏ lòng ham muốn với cuộc đời treo buộc con người. Liền có thể xem tướng?

Ta sẽ không mắc lừa, thản nhiên ôm ngân lượng, bay vút xuống núi.

Chẳng qua vẫn có chút thấp thỏm, tại chợ dưới chân núi vừa lúc gặp được quán gọi là “Trần Thiết miệng” chuyên đoán tướng số. Thầy số một bộ dạng tiên phong đạo cốt*, so với Kê Minh Tự phương trượng bộ dạng già yếu mạnh mẽ hơn nhiều.

*Tiên phong đạo cốt: Phong thái của tiên, cốt cách của người tu đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.

Ta nhịn không được tiến lại.

Hắn nói mệnh ta đại phú đại quý, hơn nữa nhân duyên vô cùng tốt.

Thế là tâm tình thấp thỏm vì mấy câu nói của chưởng môn Kê Minh Tự nháy mắt đã tươi tốt trở lại.

Cuối tháng mười, Ôn Hựu trở lại Kiến Khang.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, như thế nào lại cảm thấy hắn cao hơn mấy phần?

Nhìn hắn ở dưới ánh mặt trời cười đến quái dị, ngay cả trên hông “Giác” đều có quang hoa lấp lánh.

Ta không nhịn được ngứa tay, lôi kéo hắn tỷ thí.

Vốn tưởng rằng thời gian này ta có rất nhiều rất nhiều thời gian luyện tập, nhất định có thể thắng hắn.

Lại không ngờ hắn lại cũng là “Kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn”*, Phá Liễn kiếm pháp đã đạt xuất thần nhập hóa.

*Kẻ sĩ ba ngày không gặp mặt thì nên rửa mắt mà nhìn: Đây là câu nói nổi tiếng của Lã Mông trong “tam quốc diễn ngĩa”. Ý nói không gặp ít lâu thì người ta có sự thay đổi lớn.

Đấu hơn ba trăm hiệp, hắn dùng nội lực đem “Quyết” của ta đánh bay –

Ta lại thua !

Ủ rũ ngồi ở dưới gốc cây quế, ta vừa vuốt ve Quyết vừa thở dài: “Quyết a Quyết, thật xin lỗi ngươi, tài nghệ ta không bằng người, ngươi lại thua bởi Giác.”

Ôn Hựu ngồi một bên nhặt lên một nắm lá cây từ trên mặt đất, ném vào đầu ta: “Nha đầu, ta mỗi đêm đều siêng năng luyện tập, nếu là ngươi thắng ta, kêu sư huynh như ta mặt mũi đặt ở chỗ nào?….”

Hắn còn chưa dứt nhưng lời nói của hắn quả thực khiến ta ngay cả ý niệm giết người đều có — tuy rằng ta còn chưa giết ai cả.

Ta mỗi ngày chẳng lẽ không khổ cực luyện tập? Vì sao thắng không được hắn!

Bỗng nhiên nghĩ đến, kiếm phổ kia còn có một tuyệt chiêu rất khó nhớ, ta đã học hơn phân nửa. Nếu là mấy ngày tiếp tục rèn luyện, nhất định có thể thắng hắn!

“Hai ngày sau lại đến!” Ta hung tợn nói: “Người thua cần phải nghe thắng người sai khiển!”



Ngày mới lên, gió nhẹ phơ phất.

Tiết trời đã có chút cảm giác mát mẻ. Ta ngồi ở bàn đá dưới tàng cây bên cạnh ao xem kiếm phổ.

Tiểu Lam vô cùng buồn chán đứng ở một bên đến phát ngốc.

Tiểu cô nương này càng lớn lên lại càng không thích tập võ, cả ngày soi gương nhìn thân lại thương cho phận mình.

Thậm chí còn thẹn thùng muốn ta hứa nhất định phải gả nàng cho một thiếu niên trong Tân Tú võ lâm.

Dưới trướng của Cố gia có một hộ vệ mặt như sắt ngày đó giám sát Lâm Phóng còn từng tới cửa cầu kiến ta, cũng đã gặp qua Tiểu Lam.

Ta còn chưa kịp nghĩ xem hộ vệ mặt sắt này có phải thuộc về phạm trù “thiếu niên Tân Tú võ lâm” hay không, Tiểu Lam đã dựng đứng lông mày, hai tay chống nạnh đem người ta đuổi đi.

Cho nên bây giờ nàng vô cùng buồn chán, cũng là tự chuốc lấy.

Dòng không khí quanh thân như thay đổi đột ngột.

Tay đang nắm thư của ta run lên.