
thật sâu nhìn Lâm Phóng.
Ôn Hựu hôm nay thâm trầm thật sự, cũng không nhìn Lâm Phóng, trực tiếp cầm lấy bội kiếm.
Trận đầu tiên, Tiết chưởng môn đối Ôn Hựu.
Qua mấy trăm hiệp, Tiết Phàm Duẫn thắng hiểm, đạt hạng nhất. Ôn Hựu, hạng hai.
Ta dự đoán bây giờ ta cũng không thắng được Tiết chưởng môn nữa rồi.
Nhưng thật ra nhìn cuộc tỷ thí của bọn hắn, trong lòng cảm giác có chút quái dị.
Ta cùng Ôn Hựu giao thủ nhiều lần, cũng không cảm thấy thế nào, chỉ thấy công phu hắn mạnh hơn ta một chút.
Lần đầu tiên, ngồi ở một bên tỉ mỉ đánh giá hắn, cảm giác có chút là lạ.
Chỉ thấy thân thủ hắn nhẹ nhàng linh hoạt, lưu loát thư thái giống như một con chim yến đen. Kiếm dậy, chưởng đánh xuống mang theo tàn nhẫn sắc bén, thậm chí Tiết chưởng môn còn nhiều lần bị hắn bức tới bên cạnh võ đài. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt hắn như rơi xuống vực sâu, ánh mắt chuyên chú, toàn thân tỏa ra sát khí sắc bén.
Tuy cuối cùng bại bởi tuyệt chiêu của Tiết chưởng môn, nhưng hắn lại đứng ở chỗ ấy cười đến thỏa mãn, cũng được dưới đài vô số người ủng hộ.
Ta có chút kích động.
Thì ra hắn, thân thủ lại là tốt như vậy, tư thế lại là ưu mỹ như tranh, trước kia ta không hề phát hiện……
Ta nhiều lần cùng hắn cân sức ngang tài, nói vậy khi đánh nhau, thân thủ ta hẳn cũng là xinh đẹp như thế đi.
Ta tâm tình bay bổng sung sướng (Ta tưởng nàng sung sướng vì mỹ nam, ai ngờ vì mình = =!!)
Trận thứ hai, ta vớiLâm Phóng.
Hai chúng ta đứng lên.
Ta đắn đo nói, tỏ vẻ hôm nay chỉ là luận bàn, cho dù bên nào bại cũng không mất mặt. Ta chọn lời nói với Lâm Phóng cho hắn chút thể diện.
Lại thấy Lâm Phóng căn bản không để ý ta, hướng về người bình phán chắp tay: “Các vị đại nhân, có thể hay không người từ môn hạ của Lâm gia, thay thế ta xuất chiến?”
Năm người bình phán ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ Lạc Nhạn Phong sắc mặt thay đổi.
Người nào cũng biết Lâm gia đã sớm suy tàn, chỉ dư Lâm Phóng một người, một cây làm nên non?
Đô Đốc đại nhân trầm tư chốc lát: “Nếu công tử có thể thu phục người có võ nghệ cao cường làm môn hạ, nói lên rằng công tử là người cao đức, nhưng mà…”
“Đô Đốc đại nhân, xin thất lễ .”
Hạ Hầu Dĩnh đứng lên.
Đô Đốc đại nhân trầm tư chốc lát: “Nếu công tử có thể thu phục người có võ nghệ cao cường làm môn hạ, nói lên rằng công tử là người đức cao, nhưng mà…”
“Đô Đốc đại nhân, xin thất lễ .”
Hạ Hầu Dĩnh đứng lên.
Ai cũng sẽ không đoán được, Lâm Phóng bị tất cả mọi người coi là hình nộm cùng làm nền, sau lưng lại cất dấu thế lực cường đại như vậy.
Hạ Hầu Dĩnh cùng Lâm Phóng, liên thủ tạo ra càn khôn xoay chuyển lớn nhất trong lần tranh đoạt vị trí minh chủ võ lâm lần này.
Cố công tử cho rằng tính toán của chính mình không lộ chút sơ hở nào, nhưng lại bị người ta lợi dụng. Đáng tiếc!
“Các vị đại nhân, Hạ Hầu Dĩnh ta lấy thân phận môn hạ của Lâm công tử đảm đương vị trí bình phán, không thể sớm báo, mong các vị thứ lỗi.” Hạ Hầu Dĩnh mặt không đổi sắc nói.
Mấy vị đại nhân dường như đều bị dọa không nhỏ, nhìn Cố công tử, lại nhìn Ôn Hựu, không lên tiếng.
Đúng lúc này người khiến người khác không có cảm nhận về sự tồn tại trong suốt quá trình bình phán – phương trượng của Kê Minh Tự , bỗng nhiên đứng dậy chấp tay hành lễ, hai mắt mở to lập tức khiến cho tinh quang bắn ra bốn phía: “A di đà Phật — người hiền tài cũng không tránh được thân tín. Hạ Hầu đại hiệp đảm nhận trách nhiệm người bình phán công bằng chính trực, mọi người ngồi đây rõ như ban ngày, không cần tạ lỗi.”
Ai u, thì ra Hạ Hầu cùng Lâm Phóng còn có đồng minh.
Một bên, Cố công tử bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay về Lâm Phóng, run giọng nói: “Lâm Phóng, ngươi quả nhiên mưu kế hay, đem giấu bản công tử thật tốt! Vớ vẩn! Thất tín bội nghĩa!”
Ánh mắt Lâm Phóng lãnh đạm lướt qua Cố công tử, khuôn mặt như băng tuyết lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng không thể xâm phạm.
Phương trượng Kê Minh Tự khe khẽ mỉm cười: “Cũng không phải! Hạ Hầu đại hiệp nâng đỡ nhân sĩ đời sau của võ lâm chính đạo, đó là điều may mắn của võ lâm!”
Vẫn một bên trầm ngâm, Đô Đốc đại nhân chậm rãi nói: “Lấy thực lực của Hạ Hầu đại hiệp hiện nay, lại cam tâm làm môn hạ của Lâm công tử, chắc hẳn đã suy nghĩ sâu xa. Ta không có dị nghị.”
Hai quan viên một già một trẻ liếc nhau, cũng không có lên tiếng.
Thế là Hạ Hầu Dĩnh hướng về phía trên, dưới chắp tay rồi đi vào võ đài.
Toàn bộ Lạc Hà Phong đang đờ đẫn rất lâu, bỗng nhiên bùng lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.
Dù sao, cũng không phải ai ai sinh thời đều có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của thiên hạ đệ nhất cao thủ.
Ta cũng không nhịn được mặt mày hớn hở — Cố công tử ủng hộ Tiết chưởng môn, Ôn Hựu hai thế lực tranh chấp, bỗng nhiên bị đối thủ ẩn nấp đã lâu mạnh mẽ chặn ngang một cước, trong lòng ta mừng thầm: bây giờ chơi mới vui!
Khi đã xác định lấy không được vị trí minh chủ Võ Lâm, tự nhiên mong chờ bọn họ đánh nhau càng loạn càng tốt!
Thế là cùng mọi người cùng hoan hô, cười lớn, mong đợi.
Thẳng đến khi tất cả ánh mắt bao hàm thương hại của mọi người bắn tới trên người ta.
Hạ Hầu Dĩnh cầm thương đứng trước mặt ta,