
ng như sắp hòa vào bóng tối sau lưng mà biến mất ngay trước mặt ta.
Là, là Lâm Phóng. Lâm Phóng sẽ bảo vệ nàng một đời một kiếp. Ôn Tử Tô, lúc trước ngươi rời bỏ nàng, bây giờ công chúa đã chết, ngươi lại tham vọng quá đáng, muốn nàng trở lại bên cạnh ngươi, ngươi còn có thể hèn hạ hơn không?
Hai mắt mơ hồ, ta nên cùng nàng nói lời tạm biệt, ta nên chúc phúc nàng cùng Lâm Phóng, ta là thật lòng nghĩ chúc phúc hai người — một là nữ tử ta yêu nhất, một là người bằng hữu ta kính nể nhất. Nhưng ta thật sự không thể. Ta không thể.
Không cách nào tiếp tục nhìn nàng nữa, im lặng. Ta chậm rãi xoay người, đưa lưng về phía nàng. Hoảng hốt trông thấy trên bầu trời sâu tối, sao dày đặc, trăng non lưỡi liềm oánh nhuận chiếu rọi trên đỉnh đầu chúng ta. Phía trên vương cung thoáng qua tiếng quạ, tường màu đỏ thắm, nhưng ở dưới ánh trăng, chỉ như hoảng loạn lạnh lẽo. Ta nhìn thấy bóng dáng chính mình bị kéo thật dài, như cả đời này, đi không đến đoạn cuối cùng. Nhưng giờ phút này, ta biết đoạn đường ấy đã không có Chiến Thanh Hoằng.
Vĩnh viễn không có Chiến Thanh Hoằng.
Nhưng hai chân, thế nào lại như nặng ngàn cân, bước không nổi?
Đau đớn lại lần nữa xuyên qua thân thể, bóng dáng thật dài là đau, bức tường lạnh lẽo là đau, khoảng mênh mông trắng lóa trước mặt, tất cả tất cả đều là đau. Ta bỗng nhiên nghĩ đến đêm của một năm trước, Thanh Hoằng, đêm đó nàng đến dò phủ của ta, đêm kia so với đêm nay còn lạnh lẽo hơn, công chúa ôm lấy mũi kiếm của ta, đôi tay nhuốm máu. Ta chỉ có thể nhìn nàng chạy như điên đi, ta chỉ có thể nghe thét nức nở của nàng xa dần……
Đêm hôm đó, nàng có phải cũng giống ta hôm nay, đau?
Thật tốt, thật tốt, cho ta cũng nếm thử cảm giác của nàng. Nỗi đau giống nàng.
Sau lưng lại bỗng nhiên nóng lên, ta toàn thân tê rần, một đôi tay ôn nhu vòng đến lồng ngực ta, là Thanh Hoằng, nàng từ phía sau lưng, ôm lấy ta.
Ta kiềm chế không nổi run rẩy — đây là khát vọng ngày đêm ta thèm muốn, nhưng ta không dám quay đầu, không dám nâng tay ôm lấy nàng, ta sợ khẽ vươn tay, nàng sẽ né tránh.
“Tử Tô, ngươi phải đáp ứng ta.” Nàng ở sau lưng ta rầu rĩ nói, mang theo nỗi buồn nồng đậm: “Nhất định phải sống một cuộc sống thật tốt! Phải quên hết tất cả, phải tìm một nữ tử tốt hơn ta trăm lần, mỹ lệ lại hiền lành, cùng ngươi đi qua một đời này!”
“Ừ……” Ta dùng hết khí lực toàn thân, mới có thể chậm rãi quay người, gắt gao, gắt gao ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ta nghe thấy giọng nói của mình trống trải đờ đẫn: “Ta đáp ứng nàng. Sống một cuộc sống thật tốt, tìm một nữ tử so với nàng tốt hơn trăm lần, vừa mỹ lệ lại hiền lành, theo ta cả một đời.”
Dưới ánh trăng, mặt nàng trong suốt xinh đẹp như một tiên tử. Giờ phút này ở trong lòng ta, lần cuối cùng, trong lòng ta. Ta nhịn không được nâng tay, lau đi nước mắt của nàng. Nàng ngửa mặt nhìn ta, lộ ra khuôn mặt quen thuộc tươi cười như cũ. Như rất lâu rất lâu trước kia, chúng ta mỗi khi xuất phát chinh chiến, nàng lại sung mãn sức sống mỹ lệ tươi cười, hấp dẫn tất cả ánh mắt người khác.
Ta gắt gao ôm lấy nàng, ta biết không thỏa, nhưng không buông được ra. Tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng ta, tựa như an ủi.
Ta cảm thấy mỗi da thịt của mình đều phát đau, một Ôn Hựu như đang dần chết đi — ta rốt cục rõ ràng, nàng đã hoàn toàn có thể, lấy phương thức một người bằng hữu ở trong lòng ta, vỗ lưng ta an ủi. [Một'> – Luyện công.
Thanh Hoằng thích náo nhiệt, Lâm Phóng liền mua một đại trạch trong thành Vũ Lăng Kinh Châu, chẳng giống cha mẹ Thanh Hoằng ở trong núi. Mọi chuyện lớn nhỏ trong võ lâm đều đến tận phủ báo cáo.
Lâm Phóng thích đọc sách, bây giờ những chuyện trong giang hồ dần dần buông xuống, phó thác cho người trẻ tuổi thay hắn xử lý, hắn càng nhiều thời gian đọc sách. Thế là mỗi khi rảnh rỗi, hắn liền cầm một quyển sách, nắm ở ghế dưới tán cây trước cửa phòng, đã ở nơi đó nửa ngày.
Thanh Hoằng rất thích bộ dạng của hắn lúc đọc sách, chuyên chú lạ thường, so với vẻ lạnh lùng sát khí ngày thường, càng giống một thiếu niên văn nhã hơn.
Thế là gia đinh thường xuyên trông thấy ở một nơi nào đó trong Lâm phủ, một nam tử tuấn mỹ cấm sách ngồi đọc, bên cạnh là một nữ tử khí khái bừng bừng múa đao, một lát lại quấn lấy nam tử nửa ngày. Cuối cùng vẫn là cánh tay dài của nam tử duỗi ra, đem nữ tử ôm vào trong ngực, cuộn lại trên ghế nằm xem sách, mà nữ tử thường thường sẽ ngủ.
Ngày này, Lâm Phóng dường như có sách mới, ở trong phòng đọc hồi lâu không hề bước chân ra bên ngoài. Từ đường cái trở về Thanh Hoằng biết được, liền không thích, thúc giục hắn đi ra ngoài sân. Hắn theo lời ra.
Thanh Hoằng hôm nay không múa đao, nàng vừa chạy đến phòng bếp học làm bánh ngọt tuyết nhưỡng quế hoa, hoan hỉ bê đến trước mặt Lâm Phóng. Lâm Phóng lại như bừng tỉnh, giật nảy mình. Trên khuôn mặt tuấn tú, lại có một chút ửng đỏ.
Thanh Hoằng hoài nghi có vấn đề, dù sao số lần thấy Lâm Phóng đỏ mặt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy quyết tâm đoạt lấy sách từ tay hắn. Lâm Phóng lúc đầu không theo, nhưng nàng nhào đến chỗ hắn, quấy loạn, ánh mắt Lâm Phóng nhìn người tr