
ng nhiên cảm thấy không thích hợp, ánh mắt ấy……
Trong đầu ta giật mình một cái, khó trách hôm nay công chúa vào cung, dẫn theo hộ vệ cung nữ đặc biệt nhiều, lại triệu ta đến tận cửa cung đón, trong cung thị vệ không có người dám kiểm tra, ta cũng không thể theo hầu bên cạnh hoàng đế……
Ta gầm lên một tiếng, rút bội kiếm ở bên hông, phá cửa sổ mà ra, hướng về phía cung hoàng đế, chạy gấp. Phía sau công chúa tuyệt vọng hô hoán: “Ôn lang –”
Hành lang hai bên nhanh chóng bị xẹt qua bỏ lại đằng sau, ta cảm thấy trán toàn là mồ hôi lạnh, ta quá sơ ý, cho rằng hôm qua vừa mới có thích khách, đêm nay sẽ không có khả năng lại đến; ai ngờ hôm qua chỉ là ngụy trang, hôm nay mới là chân chính!
Dưới chân ta càng nhanh! Thị vệ ẩn tàng ở các nơi toàn bộ nghe tiếng gió mà xuất hiện, không cần giải thích, cùng ta lao đến trong cung. Chỉ là cước lực của bọn hắn không đủ, khi ta vọt tới trước cửa cung điện, chỉ thấy một màn đao quang kiếm ảnh. Thị vệ bên người bảo hộ hoàng đế đã ngã xuống hơn mười người, thi thể của cung nữ thái giám nằm đầy đất. Mười mấy hắc y nhân cùng mấy người thị vệ chiến loạn thành một đoàn – chính là đồ sát.
Ta nhìn ra xa, lại gặp bốn hắc y nhân công kích trực tiếp đến hoàng thượng đang ngồi xụi lơ trên long ỷ. Mà hai hộ vệ thân thủ tốt nhất ta giữ lại bên cạnh hoàng đế đồng thời gầm lên một tiếng, ngửa mặt ngã xuống. Ta trông thấy lồng ngực bọn họ trào ra đều là máu tươi!
“Hoàng Thượng!”
Ta nghe thấy giọng nói mình gần như gào khóc, nhưng mà hoàng đế quá xa, hai chân ta như muốn đứt rời, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao nhọn sáng loáng của bốn hắc y nhân đánh về phía đỉnh đầu hoàng đế!
“Không!” Ta nắm “Giác” ở trong tay, dùng hết toàn lực phi ra, hai hắc y nhân bị “Giác” của ta đâm xuyên qua người, nhưng thế đao của hai kẻ còn lại vẫn không giảm!
Mười hắc y nhân còn lại trong phòng vung đao về phía ta, ta chỉ cảm thấy thân thể đau cứng không thể nhúc nhích! Nhìn hoàng đế cách mấy trượng, tuyệt vọng — vương triều Tấn Thất, cứ như thế mà bị mất đi sao……
Có ánh đao sáng lên, sắc bén mạnh mẽ, như được tắm ánh trăng, cắt qua một phòng đỏ thẩm máu tanh! Mấy hắc y nhân vây công xung quanh ta đồng loạt bị chặt đôi người, máu tươi phun đầy đến thân ta, hai mắt ta bỗng trở nên mơ hồ! Nhưng trong lòng lại chấn động, lấy tay vuốt máu trên mặt, lại thấy hơn mười người lúc nãy chỉ còn lại hai thân thể không đầu, máu phun thành tia, rồi cũng lập tức ngã xuống! Một nam tử cầm đao đứng bên cạnh ngai vàng, một người là hắn đã khiến thế cục thay đổi!
Mà bên cạnh ta –
Một người che mặt, mặc quần áo màu xanh võ sĩ cầm đao mà đứng, máu trên đao chưa khô, hắn nhìn ta, một đôi mắt sáng ngời dị thường.
Ta cảm thấy toàn thân ướt đầm dề, đoán chừng đều là máu của địch nhân! Vội vàng xông lên phía trước, càng gần, lòng lại nhảy lên càng nhanh, nam tử cầm đao kia lại là Hoắc Dương!
Hoàng đế kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng bệch ngồi ở trên ngai vàng, nhìn thấy ta lại phát ra tiếng kêu hoảng sợ hơn. Ta không rõ nguyên do khúm núm: “Hoàng Thượng! Vi thần cứu giá chậm trễ!”
“Ôn ái khanh, ngươi dọa chết trẫm!” Hoàng đế thở dài một hơi, chỉ chỉ gương đồng trên bàn, ta giương mắt nhìn, lúc này mới hiểu rõ.
Trên mặt trên đầu, toàn thân đều nồng đặc máu tươi, ngay cả mặt cũng nhìn không rõ. Có điều, không ngại.
Nhìn Hoắc Dương lười nhác tươi cười với ta, trong lòng bỗng nhiên run lên. Hoắc Dương ở đây, nàng có thể hay không, có thể hay không cũng……
Ta gian nan quay đầu, chậm rãi xoay người, lại gặp người mặc quần áo xanh võ sĩ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Vóc dáng ấy, tư thái ấy……
Ta bước dài xông tới, võ sĩ liền vung đao lên chắn, ta không trốn không tránh, mặc cho trường đao của nàng đâm thẳng lồng ngực. Nàng lại như sửng sốt, nửa đường rút đao về, đao thế yếu ớt, ta nhanh chóng xuất thủ, một phen kéo khăn che mặt của nàng xuống.
Khăn che mặt trượt xuống lộ ra khuôn mặt ta ngày đêm nhớ mong. Mỹ lệ, linh động.
Nàng nhìn ta, trong mắt là nhu hòa quan tâm, không giống vẻ đau đớn kịch liệt của một năm trước.
Ta không nói nên lời, chỉ nhìn nàng, khoảnh khắc tất cả giọng nói sự vật xung quanh đều không tồn tại, chỉ dư một mình nàng, một thân quần áo xanh, ngơ ngẩn nhìn nhau.
Thẳng đến khi hoàng đế thúc giục, ta mới hoảng sợ giật mình.
Thanh Hoằng, ta rốt cục cũng có thể gặp lại nàng, gặp lại trong tư thế máu tươi đầm đìa.
Mùng hai tháng tư, Chiến Thanh Hoằng, Hoắc Dương dưới trướng của Võ Lâm minh chủ Lâm Phóng, cứu giá có công, hoàng đế vô cùng ca ngợi, nhất thời trở thành anh hùng Giang Đông. Bọn họ trở về mang theo thủ cấp của danh tướng Yến quốc – Mộ Dung Hoàng, còn có đầu của ba kẻ đắc lực nhất dưới trướng Vương Đôn.
Rất huyết tinh, lại rất hữu hiệu. Bọn họ ở trong cung ẩn núp mấy ngày, thỏa đáng chờ thời cơ ra tay. Mà lấy thực lực của người dưới tay ta hiển nhiên là không phát hiện được bọn họ.
Nhưng cũng khiến cho hoàng thất lo sợ — thực lực ám sát như vậy, nếu muốn đi vào trong cung lấy đầu của bất kỳ người nào, cũng không phải việc khó.
Thế là hoàng đế càng thêm tôn trọng Lâm Phóng, hắn nói chuyện gì,