Pair of Vintage Old School Fru
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324455

Bình chọn: 7.5.00/10/445 lượt.

ì hì nói: “Có chuyện gì vậy? Hắn nợ tiền ngươi?”

“Hắn là sư thúc ngươi?” Cao tiểu thư đỏ mặt hướng ta nói, nhưng lại tiếp tục cắn răng dậm chân nói: “Chiến cô nương, ta thích sư thúc ngươi. Nhưng hắn không chịu cưới ta!”

—————–

Cao tiểu thư rời khỏi.

Ta thật không ngờ đến, một người xuất thân danh môn, tính tình dịu dàng như nước – Cao tiểu thư, lại thích đại anh hùng bần hàn, sư thúc của ta.

Trước mắt ta tựa hồ hiện ra biểu tình của mẹ sau khi biết sư thúc cùng Cao tiểu thư thành thân, vui mừng mà khóc; bộ dạng của cha khi biết tình địch rốt cục chịu buông tha, thở phào nhẹ nhõm.

“Ôn Tử Tô, kỳ thật ta cảm thấy Cao tiểu thư cùng sư thúc ta rất xứng đôi, ngươi thấy thế nào?”

Tay rót rượu của Ôn Hựu bỗng nhiên ngừng lại trong không trung, hắn quay đầu, lành lạnh nói: “Cao tiểu thư xuất thân sĩ tộc, gia tộc sẽ không đồng ý để nàng cùng Hạ Hầu Dĩnh thành thân.”

“Nhưng, sư thúc là thiên hạ đệ nhất võ công, ngay cả cha ngươi đều nói hắn là đại hiệp chân chính!”

“Thế thì làm sao?” Ôn Hựu cười lạnh nói: “Bọn hắn tuyệt đối sẽ không cho một nữ tử danh môn, gả cho dân thường, huống chi là người trong võ lâm?”

Ta không kiềm chế được giận giữ đứng lên nói: “Mắt chó coi thường người!”

Hắn biến sắc, bóc mặt nạ xuống: “Ngươi mắng cái gì?”

Ta gằn từng chữ một: “Ngươi yên tâm, nữ tử bần hàn này, trong đại hội võ lâm nhất định sẽ thắng ngươi!”

Hắn đập bàn đứng dậy: “Không biết tự lượng sức mình!”

Ta “roạt” một tiếng rút ra bội kiếm, nhằm về hắn hất cằm lên: “Ôn Hựu, ta muốn cùng ngươi tỷ thí!”

Hắn lắc đầu, một bộ khinh thường động thủ, nói: “Muốn tỷ thí, đợi đến võ lâm đại hội đi. Ta hiện tại nếu đả thương ngươi, ngươi làm sao tham gia đại hội võ lâm? Ta vừa mới nói là bọn hắn, không phải……”

Lời của hắn, thành công khiến cho ta một dòng nhiệt huyết từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu.

Ta cao giọng cười, thi triển Công Vân Kiếm, thẳng tay đâm tới.

——————

Đêm đó, hai chúng ta dùng binh khí đánh nhau, kinh động cả sông Tần Hoài.

Hạ Hầu thúc thúc bỏ một số tiền lớn thuê thuyền hoa này, nhưng trong tiếng thét chói tai của Tiểu Lam, chúng ta đột ngột như từ dưới đất vọt lên đã trực tiếp đụng thủng đỉnh thuyền!

Chỉ có điều Hạ Hầu thúc thúc cùng Ôn gia bồi thường, giá trị không chỉ một con thuyền.

Bởi vì, thuyền, cùng với những người xem náo nhiệt trên thuyền, không thể nghi ngờ trở thành điểm dừng chân của hai chúng ta.

Nhưng người dân Kiến Khang thực là trời sinh bản tính lạc quan bao dung, ta mỗi lần giẫm lên một người, nghe được đều không phải là tiếng thét chói tai, mà là thanh âm kích động vui sướng của người nọ: “Ha ha! Giẫm ta! Là giẫm ta!” ==!!

Chỉ khi chúng ta đạp xuyên đỉnh thuyền hoặc sàn tàu của con thuyền nào đó thì chủ thuyền mới phát ra tiếng thét chói tai, tê tâm liệt phế: “Trời ơi! Hai vị đại hiệp, các ngươi đánh xong nhớ tới bồi thường a!”

Chúng ta đánh tới đánh lui.

Khi ấy là ta đã say, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên tràn đầy ủy khuất!

Vì sao ta xuống núi hơn hai tháng qua, hết bị hắn khi dễ lại đến Lâm Phóng bắt nạt?

Vì sao ta luôn nhớ đến cha mẹ cùng sư huynh đệ ở Kinh Châu xa xôi?

Vì sao sư thúc không tiếp nhận Cao tiểu thư?

Vì sao quán mì Tôn Ký tận ba đồng một chén mì?

Vì sao người trước mặt này bộ dạng so với ta còn tuấn tú hơn?

Vì sao ta luôn luôn lạc đường?

……

Đời người, thật là nhiều việc không như ý!

“Ôn Tử Tô, ngươi vì sao luôn luôn bắt nạt ta!” Ta chảy nước mắt, một chiêu kiếm dồn dập đâm đến cằm hắn.

Hắn linh hoạt né tránh lưỡi kiếm, bỗng nhiên có chút ngơ ngẩn nhìn ta, phi thân một chút đã đứng ở đuôi thuyền. Người trên thuyền một trận trầm trồ khen ngợi.

Ta đuổi theo, đứng ở mũi thuyền thở dốc, miệng khô khốc.

Mặt nước an tĩnh.

Ước chừng tất cả nữ tử, công tử ở Tần Hoài, cùng với mấy nhóm tiểu thương, đều đang phán đoán xu thế thắng thua của chúng ta .

Đèn đuốc nhẹ nhàng thả trên sông Tần Hoài, tựa như hai mắt yêu tinh, mê mê mang mang, hàng vạn hàng nghìn ánh sáng rực rỡ.

Ta có chút buồn bã nghĩ, không biết Ôn Tử Tô có thể hay không đồng ý, đợi ta hướng nhà đò xin cho chén nước uống mới tiếp tục đánh?

Một trận sáo trúc đột ngột đánh vỡ an tĩnh trên sông Tần Hoài.

Ta nhìn theo trung tâm mặt nước nơi ngọn nguồn của âm thanh.

Xa xa, có một chiếc thuyền lớn, cột buồm mang theo một dây tơ màu đỏ, tung bay trong gió.

“Hai – vị – đại – hiệp!” Là mấy nữ tử Tần Hoài, các nàng dùng giọng nói đặc biệt mềm mại yêu kiều, đồng thanh la lên,“Các – ngươi – đánh – qua – đánh – lại – chưa – dứt, không – bằng- ai – đoạt – được – dây – tơ – trước – liền – tính – người – đó – thắng.”

Mơ hồ truyền tới từng đợt tiếng cười mềm mại.

“Tốt!” trên bờ, trên thuyền mọi người trầm trồ khen ngợi, thanh âm rung động toàn bộ nam bắc sông Tần Hoài.

Ta liếc mắt nhìn Ôn Hựu.

Hai tròng mắt của hắn tối đen vốn đang nhìn chòng chọc dây tơ, lúc này quay đầu nhìn ta một cái, nở nụ cười .

Ta bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân khoan khoái, tâm tình tối tăm thoáng cái đã bị quét sạch!

Thắng bại, lần này sẽ phân rõ!

Hắn công phu tuy có mạnh hơn ta, nhưng muốn thắng ta cũng