
t quỷ nhập thần, đệ tử của hắn đông đảo, lại cùng với quan phú Kiến Khang kết giao bền vững, thế lực to lớn. Thứ hai là Lương Châu Vô Cực Môn, Ôn Hựu bỗng nhiên quật khởi võ lâm Tân Tú, nghe nói võ nghệ ở Vô Cực Môn xếp hàng thứ nhất, vì sao lại trở về Giang Nam võ lâm thật không rõ. Sau đó là Kinh Châu Chiến gia ta. Cuối cùng là Đông Nam Yên Chi giáo. Giáo chủ Trầm Yên Chi am hiểu dùng độc, mị thuật, khinh công, nhưng võ nghệ lại bình thường. Ôn đại nhân, ta nói có đúng hay không?”
Kỳ thật ta là cố ý ở trước mặt Ôn Hựu khoe khoang, quả nhiên thần sắc hắn khẽ động.
Thực cho rằng ta ngốc ư, mấy tin tức này, hôm qua trên “vũ lâm phong thanh” đều viết rành mạch rõ ràng!
Ôn đại nhân cười gật đầu. Ta nhận lấy khích lệ, tiếp tục: “Mà lần này phát ra võ lâm triệu tập lệnh, là Tôn Ngô: Võ Lâm minh chủ truyền nhân – Lâm Phóng Lâm Văn Tuyền. Sau lưng ủng hộ hắn, là Giang Nam sĩ tộc Cố gia. Cố gia muốn chính mình tuyển ra một Võ Lâm minh chủ vừa lòng đi? Thế nhưng ta cùng bọn họ cũng không có giao tình gì.”
Ôn đại nhân nói: “Thanh Hoằng nói rất đúng, nói rất thú vị, ngày ấy tranh đoạt noãn tâm châu, chính là đại đệ tử của Như Ý môn, Tử Tô, ngươi và Trầm Yên Chi tất cả đều trong một buổi tối đụng phải. Người trong võ lâm, đem noãn tâm châu này tranh đoạt, cũng chính là coi như điềm báo của việc tranh đoạt vị trí Võ Lâm minh chủ. Lại không ngờ đến, noãn tâm châu rơi vào tay nha đầu trước sau không coi trọng vật ấy như ngươi.”
Thì ra là thế, đêm đó đại hán xa lạ, nữ tử thướt tha, lại là đại đệ tử của Như Ý môn và Yên Chi giáo giáo chủ! Người nào cũng là lai lịch lớn, đại nhân vật! Ta ngày đó cũng thật là, không biết không sợ a!
“Ôn đại nhân, không dấu gì, ta thật ra đánh không lại con trai ngài.” Ta thành thật nói: “Đêm đó thắng hắn thực sự là may mắn.”
Ôn đại nhân lắc đầu: “Người thắng làm vua, người thua làm giặc. Ngươi cầm được noãn tâm châu đó là bản lĩnh của ngươi.”
Ta càng ngày càng thích Ôn lão tử.
Ôn đại nhân nghiêm mặt, nói: “Nha đầu, nếu thực luận mục đích, bản quan chỉ có một: Ngày nào đó nếu ngươi giành được vị trí minh chủ, hi vọng ngươi lấy thiên hạ muôn dân làm trọng, trung với triều đình, trung với Đại Tấn! Nếu là con trai ta may mắn đứng thứ nhất, hi vọng ngươi giúp hắn giúp một tay, trung nghĩa chính khí, võ lâm thống nhất!”
Ta im lặng chốc lát, cúi người thật sâu: “Được!”
“Tử Tô, ngươi dẫn Thanh Hoằng đi dạo quanh thành Kiến Khang một chút”. Lại quay sang ta: “Nha đầu, vừa rồi ngươi nhắc tới Giải(cua) xác bánh nướng, Vũ Hoa trà, để Tử Tô mua cho ngươi.”
Ta đắc ý nhìn Ôn Hựu, cha ngươi mở miệng, ngươi còn không đảm nhiệm chức nô dịch của ta?
Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, rất cung kính nói: “Vâng.”
Ôn đại nhân nhẹ nhàng phất tay áo rời khỏi.
Ta có chút khẩn chương nhìn Ôn Tử Tô.
Hắn liếc nhìn ta, chậm rãi mở miệng : “Nhìn không ra, ngươi còn có thể đem những thứ viết trong “vũ lâm phong thanh” nói ra một chữ cũng không sai.”
Ta biểu tình mạc danh kỳ diệu: “Thiên văn chương ấy…… thật ra là do ta viết a!”
Lần này đổi lại là hắn giật mình, bán tín bán nghi nhìn ta.
Thôi, không đùa hắn nữa: “Ôn Tử Tô, ta lừa ngươi.”
————
Ngã tư đường, hai bên nhà cửa san sát, cửa hàng đèn đuốc sáng trưng, đường phố người đến kẻ đi ồn ào náo nhiệt cực kỳ.
Tiếng đàn sáo du dương uyển chuyển từ phía nam sông Tần Hoài truyền tới, pha lẫn tiếng nữ tử trêu đùa nhau.
Trong đêm tối ở Kiến Khang, tựa như tiếng ai oán của nữ yêu tinh xinh đẹp.
Nhờ hồng phúc của Ôn đại nhân, ta cùng Ôn Tử Tô im lặng đi dạo ở trong thành, không ai nói một lời, lòng tràn ngập biểu tình bất đắc dĩ.
Hắn hôm nay mặc một bộ kim quan hắc bào, ống tay áo rộng rãi buông lỏng, cổ áo cũng đai trắng nạm vàng, sắc mặt hắn như ngọc, mặt mày sinh động.
Chúng ta cứ im lặng đi như vậy cũng được một nén nhang , đã có không ít người quay đầu nhìn .
“Ôn Tử Tô, có một ông cụ đang nhìn chúng ta.” Ta hảo ý nhắc nhở.
Ánh mắt hắn bao hàm khinh bỉ cùng khinh thường liếc nhìn ta, tiếp tục bước đi.
Ta……
Vẫn là Tiểu Lam biết điều, mua cho chúng ta hai cái mặt nạ yêu quái.
Ôn Hựu cau mày nhìn mặt nạ, nhưng vẫn tiếp nhận lấy nó đội lên đầu.
Bờ sông Tần Hoài.
Giải xác bánh nướng màu vàng óng , nhân bằng đậu, vỏ bánh vừa mềm vừa xốp……
Ôn Hựu khóe miệng chậm rãi tràn ra ý cười: “Nha đầu, sức ăn của ngươi mạnh hơn cả võ nghệ.”
Trong miệng tràn ngập hương vị thập cẩm của bánh nướng, không thể lên tiếng phản đối, ta xấu hổ đỏ bừng mặt, một chưởng hướng hắn đánh đến — hắn khó có được một trận cười lớn, đột ngột từ mặt đất nhảy lên, vọt đến bên thuyền nhỏ cách đấy ba trượng.
Lại nghe được một thanh âm hùng hậu cười nói: “Hoằng Nhi, Ôn thiếu hiệp, lại gặp nhau!”
Trong lòng ta đột nhiên vui vẻ, chỉ thấy mặt nước lăn tăn rộng rãi trải rộng trên mặt sông, một chiếc thuyền hoa lớn chậm rãi chạy lại. Trước mũi tàu một người dáng vẻ thẳng tắp, đứng phía sau là bảy, tám hắc y nhân trẻ tuổi.
Đúng là Hạ Hầu Dĩnh thúc thúc!
“Cố ý mời không bằng ngẫu nhiên gặp, lên thuyền đi!”
———-
Qua ba tuần rượu.
Cùng ngồi với Hạ Hầu thúc thúc là hai người đệ tử đã ngã xuống, ta hơi