
em hắn chém thành hai khúc, thế nhưng tay cầm đao, lại không thể động.
Tên cầm thú này, hắn là cầm thú! Nhưng cũng là Yến vương, hắn, giết không được.
Phía sau Lâm Phóng lại lạnh lùng nói: “Động thủ.”
Ta quay đầu, trong lòng đau khổ vạn phần: “Lâm Phóng, hắn là Yến vương! Chúng ta không thể……”
Lâm Phóng cười lạnh nói: “Hắn khi dễ nàng như thế, ai quan tâm hắn Yến vương hay cẩu vương, hôm nay cho dù đó là Đại Tấn Hoàng đế, ta cũng muốn giết!” Ta cắn răng, lắc lắc đầu. Lâm Phóng liếc nhìn ta, có chút tức giận.
Đây là lần lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phóng không khống chế được mình như thế.
Không đợi ta nói chuyện, Lâm Phóng đã đến trước ta: “Tránh ra!”
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết, trong lòng ta run lên, lại thấy Lâm Phóng liên tục giơ tay chém xuống, Yến vương vẫn kêu thảm thiết. Ta xoay người sang chỗ khác, không cách nào nhìn nữa.
Rất nhanh, không nghe thấy thanh âm của Yến vương nữa.
Lâm Phóng dùng vạt áo đầy máu tươi xoa xoa tay, đi tới đối diện. Hắn đem y phục của ta đưa cho ta. Ta đi đến phía sau màn trướng, mặc quần áo. Hắn hướng ta vươn tay, ta cầm thật chặt tay của hắn, hai người cầm tay, đi ra khỏi gian phòng đáng sợ kia. Ta cố gắng hết sức không quay đầu nhìn lại, thân thể không nhìn rõ diện mạo đầy huyết nhục ở góc tường. Yến vương nổi danh thiên hạ, chinh chiến trên sa trường hai mươi năm, khiến cho Đại Tấn không dám vọng động Yến vương, cứ như vậy mà chết, tại chính vương cung của mình.
“Lâm Phóng, đây là cái bẫy.” Ta run giọng nói, tội hành thích vua, chờ đợi chúng ta, sẽ là gì nữa đây?
“Ta biết đây là bẫy.” Lâm Phóng nói: “Mộ Dung Huân cố ý dẫn ta tới nơi này, chính là muốn ta thấy Yến vương mưu đồ nhục nhã nàng.”
“Vậy sao ngươi còn giết Yến vương?” Ta khóc ròng nói.
“Vậy thì thế nào?” Lâm Phóng sắc mặt như cũ khiến cho người ta ngạt thở, “Nhục nhã thê tử ta! Bọn hắn cho rằng ta Lâm Phóng, không dám giết hết Mộ Dung thị sao?”
Hoắc Dương đón tiếp, quan tâm nhìn ta. Ta nghĩ ta thật sự bị dọa sợ, tuy rằng chân khí trong cơ thể đã có thể vận hành không bị ngăn trở, nhưng tay xách đao vẫn còn phát run.
Hoắc Dương đẩy cửa ra.
Ngoài cửa, đuốc cháy chập chờn, Hoàng Vương đang đứng sau ánh lửa, lẳng lặng nhìn chúng ta, Trầm Yên Chi đứng ở bên cạnh hắn. Dầy đặc thị vệ trong tay cầm cung tên, nhắm hướng chúng ta.
“Bắt lấy!” Hoàng Vương lạnh lùng nói.
“Vâng!” Bọn thị vệ đồng thanh đáp, khí thế bức người.
Đã lường trước đây là một trận ác chiến! Ta cùng Hoắc Dương một trái một phải, ngang đao mà chống đỡ.
Không có mũi tên, thế nhưng không có mũi tên bắn tới đây.
Ta trơ mắt nhìn mấy chục mũi tên chuyển hướng, nhắm thẳng vào một người khác ở hành lang uốn khúc.
“Mộ Dung Huân ám sát vương thượng, táng tận lương tâm, ta thay mặt ngàn vạn con dân Đại Yến! Lệnh các ngươi, ngay tại chỗ đánh chết! Thay vương thượng báo thù!”
Vô số tên dài do sắt luyện chế, nhất tề hướng bắn lên người kia. Chỉ nghe hắn ta cố gắng gầm lên giận dữ: “Mộ Dung Hoàng! Ngươi là tên tiểu nhân hèn hạ!”
Nhưng mà hắn không thể phát ra âm thanh lần nữa, hắn bay lên không muốn đào thoát, lại bị bọn thị vệ bắn thành con nhím, ngã xuống trên mặt đất,tắt thở.
Mộ Dung Hoàng chậm rãi đi tới, không nhìn chúng ta, lập tức đi vào trong phòng. Trầm Yên Chi ngừng lại bên cạnh ta, cầm thật chặt đôi tay ta.
Nửa khắc sau, truyền tới giọng nói bi thương của Mộ Dung Hoàng: “Phụ vương! Phụ vương! Người chết thật thảm! Hài nhi đã thay người giết tên nghiệt súc kia, mong người ngủ yên!”
Tiếng khóc của hắn kinh thiên bi thương, ngoài cửa thị vệ trầm mặc như điêu khắc. Chúng ta từ gian phòng này đi ra, Yến vương liền chết thảm trong phòng. Nhưng mà hắn lại cứng rắn đem tội này đổ lên đầu đệ đệ của hắn Mộ Dung Huân, đổi trắng thay đen.
Trong một ngày, trời đất nghịch chuyển. Mộ Dung Đạt, Mộ Dung Huân lần lượt bị giết, người thừa kế vương vị chỉ còn lại một mình Mộ Dung Hoàng. Mà bí mật chúng ta chính tay đâm chết Yến vương, cũng nắm giữ ở trong tay Mộ Dung Hoàng.
Ta chỉ cảm thấy từng đợt, hàn ý thấu xương.
———————-
Đêm nay, trong ngoài vương cung, trong ngoài thành Thổ Cận, loạn thành một đoàn. Đêm nay, Mộ Dung Hoàng khởi xướng một màn tàn sát tanh máu nhất trong lịch sử Yến quốc, vương cung quý tộc, ngoại thích thần công, một đêm này ít nhiều mất mạng. Thời khắc này, hắn đương nhiên không có thời gian bận tâm đến chúng ta.
Chúng ta bị đưa tới một thiền điện ở vương cung không người để đợi, Trầm Yên Chi cũng ở bên chúng ta. Hoắc Dương ra ngoài tìm kiếm cũng trở về, hướng về ta lắc đầu. Thì ra trong ngoài vương cung đã bị quân đội của Mộ Dung Hoàng vây giữ chật như nêm cối, mà Tiểu Lam, cùng với các thủ hạ khác, cắt đứt liên lạc, đoán chừng đã bị chế phục.
Bình tĩnh mà xem xét, ta, Hoắc Dương mang theo Lâm Phóng, thoát khỏi vương cung này, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà sinh mạng của các huynh đệ khác, chúng ta bỏ không được.
Lâm Phóng mặt vẫn căng như cũ, từ lúc nãy bắt đầu, hắn vẫn nắm chặt tay của ta, lúc này, càng không để ý đến Hoắc Dương, Trầm Yên Chi đang ở một bên, một tay vẫn ôm chặt ta, để ta ngồi ở bên cạnh hắn.
Đứa bé tro