Disneyland 1972 Love the old s
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325852

Bình chọn: 9.5.00/10/585 lượt.

mặc hắn cầm lấy đôi tay, an an tĩnh tĩnh. Bỗng nhiên trong lúc đó, lại không cảm thấy sợ hãi ánh mắt của hắn, ta cũng ngắm nhìn hắn, nhìn mi mắt của hắn, tóc mai của hắn vành tai của hắn, cứ như vậy hai người si ngốc nhìn nhau, ta không e lệ rụt rè khẩn trương cúi đầu, thì ra ta nhìn hắn, cũng như hắn nhìn ta.

Không biết trải qua bao lâu. Có thể thời gian một nén nhang.

Đêm mùa xuân buốt lạnh, ngoài nông trại tiếng gió dường như đều ngừng lại. Ước chừng mấy trượng bên ngoài, có động tĩnh vô cùng nhỏ bé, nhẹ nhàng. Giống như diều hâu trong đêm tối, lại tỏa sát khí bức người.

“Văn Tuyền!” Ta nói khẽ: “Ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Hắn cảm thấy không đúng, trầm tư nói: “Không nghĩ tới đường đi như vậy, cư nhiên lại bị người khác đoán được.” Vạn năm nhân sâm đang ở trên người hắn.

Một bên Hoắc Dương mở to mắt, từ trên mặt đất xoay người mà dậy, không giống như bộ dáng vừa mới tỉnh: “Chạy hay không chạy?”

Ta lắc đầu: “Nghe tiếng động thì bốn phương tám hướng đều có người.” Ta lại liếc mắt nhìn Hoắc Dương: “Ngươi đã sớm tỉnh?” Nếu vậy nhất cử nhất động của ta cùng Lâm Phóng đều bị hắn thấy?

Hoắc Dương sắc mặt trầm xuống, học ngữ khí Lâm Phóng nói: “Hoằng Nhi…… Thật là một cô nương ngốc……” Mặt ta đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn trừng ngược lại ta một cái, khí thế càng mạnh. Ta nhất thời tức giận, nghiêng đầu nhìn Lâm Phóng, lại thấy hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Hoắc Dương, Hoắc Dương không dám trừng hắn, giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu đi, thuận thế đá vào quản gia bên cạnh một cước.

“A! Thế nào ?” Quản gia cũng là người cơ trí, vừa thấy chúng ta hai người đem Lâm Phóng bảo vệ tại giữa, lập tức rút ra trường thương, bày ra thế sẵn sàng đón địch.

Kỳ thật cho dù lấy thân thủ trước kia của ta cùng Hoắc Dương, bí mật mang theo Lâm Phóng, đào thoát giữa thiên quân vạn mã cũng không phải việc khó. Nhưng hôm nay, ta lại cố ý không muốn chạy trốn, có vẻ như Lâm Phóng cùng Hoắc Dương cũng không muốn đi. Một là ta muốn nhìn xem đến tột cùng là ai tới đánh lén, hai là ở trong núi bế quan như vậy nhiều ngày, ta thật sự muốn thử xem thân thủ chính mình ra sao, cho nên trong lòng thậm chí còn mong đợi người tới đánh lén tốt nhất là cao thủ; ba là còn có quản gia ở đây, tuy rằng hắn cũng tính là cao thủ của Hoàng Vương phủ, nhưng là so với chúng ta, đương nhiên còn kém rất xa. Chúng ta trực tiếp ném hắn ở tại nơi này, hắn chết là điều không phải nghi ngờ.

Rất nhanh, tiếng bước chân tiếng nhẹ nhàng ở ngoài cửa. Chắc hẳn đối phương cũng đã biết chúng ta đã tỉnh, tiếng bước chân dứt khoát rõ ràng, không kiêng nể gì.

Không có vũ tiễn, mong muốn vòng đầu tiên bắn tên không có xảy ra. Chẳng lẽ đối phương sợ làm hỏng đến nhân sâm vạn năm? Lý do này cũng thật miễn cưỡng!

Hồi đáp lại chúng ta là bảy tám hắc y nhân phá cửa sổ cùng cửa chính mà vào mang theo thế tấn công sắc bén lao thẳng tới bốn người chúng ta. Nông trại nho nhỏ nhất thời chật chội không chịu được. Ta vừa nhìn, liền vui mừng, bọn hắn cư nhiên cũng dùng đao. Trong lòng ta nở hoa , lớn tiếng nói: “Hoắc Dương, ngươi bảo hộ Lâm Phóng!” Rồi đoạt trước Hoắc Dương nghênh đón đi lên.

Phía sau, Hoắc Dương hướng về phía ta mắng mẹ nó, ta rút ra đao, cười cười. Tám hắc y nhân lại không một người dám động thủ trước.

Ta ra chiêu, cùng mỗi hắc y nhân đều đánh qua một lần, đây là loại cảm giác rất kỳ quái. Đao pháp của bọn họ ở trong mắt ta, dường như rất chậm. Tuy rằng ta biết rõ đao pháp của bọn hắn kỳ thật cũng rất nhanh, nhưng hết lần này đến lần khác trước thế tấn công của từng người ta đều thấy được sơ hở bên trong.

Ta toát ra một ý niệm trong đầu: Mấy người này đao pháp, võ nghệ cũng chỉ thường thôi. Tuy nhiên ta hiện tại thật sự rất ngứa tay, liền thi triển “Chúc Dung đao pháp”, năm chiêu đi qua, tám hắc y nhân thì năm kẻ ngã xuống. Ba người còn lại, thần sắc khẩn trương rút lui hai bước.

Hoắc Dương mắng: “Ăn mảnh!” Ta quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hắn xông về phía trước, ta đành phải lui về bảo hộ Lâm Phóng.

Thế là ba hắc y nhân còn lại cũng ngã xuống.

Trong phòng ngoài phòng bỗng trở nên an tĩnh dị thường. Ta đột nhiên nghĩ đến đây đại khái là lần ta cùng Hoắc Dương giải quyết địch nhân nhanh nhất. Ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phóng, hắn gật gật đầu: “Tám người này, hẳn là cao thủ hàng đầu của Quan Ngoại đi.”

Một bên quản gia oán hận nói: “Ta biết, tám kẻ ngu ngốc này chính là do Đạt vương gia bí mật mua về từ Thiên Sơn!” Ta cùng Hoắc Dương nhìn nhau, thầm nghĩ, tám người Thiên Sơn ngu ngốc này quả thực là Thiên Sơn bát quái nổi tiếng sao? Thế nào lại không chịu nổi một kích?

Khó trách ngoài phòng nửa ngày không có động tĩnh, đại khái chúng ta rất nhanh tiêu diệt hết tám người này nên mai phục trận tuyến bên ngoài nhất thời rối loạn?

“Ra ngoài đi.” Lâm Phóng nghiêm nghị nói.

Chúng ta gật gật đầu, Hoắc Dương một tay cầm đao thả lỏng phía sau, nhẹ nhàng áp vào cửa sổ bên cạnh đã bị phá tan, hướng về ta gật gật đầu, Hoắc Dương đầu tàu gương mẫu, bổ nhào ra đi. Quản gia là người thứ hai đi ra. Ta cầm tay Lâm Phóng, đi ra cuối cùng.

Bên ngoài, tinh quan