
nhân ca ca, ngươi…ngươi không cần như vậy!”
Ta thấy Mộ Dung Lâm gần sát vào Lâm Phóng đi vào trong đại sảnh, ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Phóng. Lâm Phóng hôm nay mặc trang phục của Đại Tấn ta, tuấn dật không chê vào đâu được, mặt mày đoan trang, mũi cao, mặt trầm như nước.
Cho đến tận khi bọn họ ngồi xuống, ta mới phát hiện lòng bàn tay đang nắm chặt toàn là mồ hôi. Trong lòng bỗng nhiên rối bời, không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào, mẹ nó, chỗ nào cũng không thích hợp!
Nữ tử này, lai lịch thế nào? Có thể càn rỡ với Lâm Phóng như thế? Có thể là gian tế hay không? Mẹ nó, muội muội của Mộ Dung Khải, sao có thể là gian tế?
Ta vô ý thức ngẩng đầu, lại bắt gặp Mộ Dung Khải, ánh mắt nồng đậm nhìn ta. Tiểu tử này, ánh mắt gì thế?
“Nghe nói ngày đó khi bị tập kích ở bên sườn núi, nữ nhân này cũng có mặt. Lâm Phóng và Mộ Dung Khải cùng chắn cho nàng một đao.” Hoắc Dương rất nhanh hạ giọng bên tai ta.
Ta toàn thân rùng mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Phóng ánh mắt an tĩnh, còn có Mộ Dung Lâm ở một bên , thần sắc ửng đỏ ánh mắt ái mộ.
Vốn nỗi lòng đang rối bời, bỗng nhiên bị dòng phẫn nộ từ trong ngực dâng lên làm cho biến mất.
Minh chủ đại nhân, thân là người bảo vệ của ngươi thế mà ta lại không biết, thì ra ngươi cũng sẽ bảo hộ người khác nha!
Ta không nhịn được nhớ đến đại sư huynh đã từng nói, lúc ta còn nhỏ, cha từ Tây Vực cách xa vạn dặm tìm được Thiên Tàm băng ti, dệt thành vải đưa cho mẹ ta. Mẹ lại lấy ra làm cái tã cho ta, thế là đêm đó, cha tuổi trẻ khí thịnh thiếu chút nữa giết ta.
Cho nên khó trách lúc này, ta lại có ý nghĩ muốn giết người?
Lão nương liều mạng, không để ngươi rớt một chiếc lông tơ, ngươi thế nhưng lại vì một nữ nhân xa lạ chắn đao? Ta nhìn nhìn nữ tử kêu Mộ Dung Lâm, trong lòng khó chịu.
“Thanh Hoằng, Thanh Hoằng!” Chợt nghe thấy Lâm Phóng gọi ta. Ta lúc này mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lại bắt gặp tất cả mọi người đều nhìn mình, trong đó có cả Mộ Dung Lâm.
“Ừ?” Mới một chữ ra khỏi miệng, ngay cả chính ta cũng nghe được lửa giận.
“Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, đi Thiên Sơn.” Lâm Phóng mỉm cười nói,“Tiểu vương gia đã đem ý chỉ của Yến vương mang tới đây, chúng ta lập tức có thể bắt tay an bài việc thu mua giữa hai bên.”
Ta đang muốn trả lời, Mộ Dung Lâm bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ta cũng muốn đi!” Mộ Dung Khải mắng: “Hồ nháo!” Mộ Dung Lâm không theo, mắt lại mong đợi nhìn Lâm Phóng. Ta nổi giận, một người ngoài như ngươi tham gia vào làm cái gì? Còn muốn liên luỵ Lâm Phóng bị thương lần nữa sao?
Thiếu chút nữa ta muốn phát tác, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh khách khí của Lâm Phóng: “Quận chúa, việc liên quan đến chuyện Tấn triều ta cùng quý quốc hợp tác cơ mật, nếu quận chúa đi, rất không thuận tiện.” Mấy câu nói nhàn nhạt, lại không cho người khác cơ hội cự tuyệt.
Mộ Dung Lâm không lên tiếng, cúi đầu.
Lâm Phóng lại nhìn ta một cái, dừng một chút rồi nói: “Ngươi có biết?”
“Biết!” Ta gắng sức gật gật đầu. Nhịn xuống không cho chính mình cười ra.
Qua một lúc, Trầm Yên Chi ở một bên nhỏ giọng hỏi nói với ta: “Ngươi rốt cuộc có hiểu vừa rồi minh chủ là hỏi ngươi biết cái gì hay không?”
Ta nghi ngờ ngẩng đầu: “Hắn nói đi Thiên Sơn nha!”
Trầm Yên Chi cười cười, nhất thời diễm quang bắn ra bốn phía, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Ta cảm thấy không phải……Minh chủ là người thông minh như vậy, mà thôi! Ta không dám nhúng tay vào chuyện của minh chủ ……”
Trong lòng ta rùng mình, Trầm Yên Chi này, rốt cuộc muốn nói cái gì?
Nàng lại không nhìn ta nữa, cúi đầu thu lại một bộ dạng thành thật .
Trong lòng ta khẽ động.
Hình như có cái ý nghĩ gì đó, bất ngờ nhảy ra, nhưng lại lại mơ mơ hồ hồ, khiến ta không dám tìm tòi suy ngẫm, cũng không dám truy hỏi. Thế là, ta nhìn đám người Lâm Phóng cùng Mộ Dung Khải trò chuyện, trong lòng vẫn an bình như trước. Có điều trong an bình, dường như lại có chút cay cay, có một chút chua xót, có chút tuyệt vọng, có chút quẫn bách. Tại Thổ Cận đã vô cùng lạnh, vì vậy vừa nghe nói phải đi Thiên Sơn, ta như lâm đại địch, ngay tại chỗ nhanh chóng mua vài cái áo bông lớn. Nhưng khi đi đến Thiên Sơn, phát hiện tuy rằng ở đây tuyết đọng cả ngày, nhưng nhiệt độ không khí so với thành Thổ Cận lại ấm áp hơn một chút. Quả nhiên là vùng đất trù phú.
Mộ Dung Hoàng muốn trấn thủ Thổ Cận, phái quản gia Vương phủ cùng đi với nhóm chúng ta. Lâm Phóng dẫn ta cùng Hoắc Dương đi Thiên Sơn, để Trầm Yên Chi, Tiểu Lam ở lại Thổ Cận tiếp ứng. Bên dưới Thiên Sơn là một mảng băng nguyên, tất cả các mục trường (nơi chăn nuôi) lớn nhỏ không dưới hơn hai mươi cái. Chúng ta nghỉ ở mục trường thuộc Vương phủ. Năm ngày đầu, quản gia cùng Lâm Phóng mang ý chỉ của vương thượng , lần lượt bái phỏng năm sáu địa chủ của các mục trường.
Không biết bọn họ cụ thể nói chuyện ra sao, chỉ là mỗi ngày Lâm Phóng trở về, khóe miệng thấp thoáng ý cười, ta cùng Trầm Yên Chi suy đoán, có thể khiến cho Lâm Phóng cao hứng như vậy — nhìn tới chúng ta nhất định kiếm được lợi lộc! Thiên Sơn là nơi có các loại bảo bối độc nhất vô nhị nha!
Đến ngày thứ sáu, Lâm Phóng đến bái phỏng địa chủ củ